Lúc này, Lục Ly cuối cùng cũng nhớ tới Liễu Uyên. Nếu không cứu Liễu Uyên, thì truyền thừa và bảo tàng của Triệu Tinh Hà sẽ thuộc về một mình Lục Ly sở hữu. Nhưng với tính cách của Lục Ly, hắn lại không làm được chuyện như vậy. Đối với Lục Ly mà nói, cả đời này, cái mà hắn cầu chính là sự quang minh lỗi lạc, không hổ thẹn trong lòng. Nếu như hổ thẹn trong lòng, về sau cho dù có được thành tựu cao hơn nữa, hắn cũng sẽ không vui vẻ, những thành tựu đó cũng liền không còn ý nghĩa. Lục Ly đã xem Liễu Uyên như bằng hữu, vậy thì tuyệt đối không có chuyện bội tín khí nghĩa, vì tài bảo mà bất chấp sống chết của bằng hữu. Đừng nói ở đây chỉ là truyền thừa và bảo tàng của một Đan Đế, cho dù tất cả tài phú của một Đan Tôn đều ở đây, Lục Ly cũng vẫn sẽ đưa ra quyết định như vậy. Lục Ly tiến lên dò xét, thấy Liễu Uyên tuy rằng chịu vết thương rất nặng, nhưng vẫn còn hít thở. Chỉ cần còn hít thở là được. Trong Thứ Nguyên giới chỉ của Lục Ly còn có một chút Địa Mạch Long Tiên, hiệu quả muốn tốt hơn rất nhiều so với nhiều loại liệu thương dược quý giá. Sau khi cho Liễu Uyên nuốt một chút, hơi thở của Liễu Uyên dần dần ổn định, mà còn càng ngày càng cường kiện. Không hổ là thiên tài địa bảo nhất đẳng. Nơi này vẫn còn không quá an toàn, vạn nhất những Xích Hỏa Thụ Nhân kia lại không nhận sổ sách, bản thân Lục Ly cũng không đánh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4821126/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.