Nhưng mặc người xâu xé, cũng không phải phong cách của Lục Ly. Mặc kệ thực lực đối phương mạnh mẽ đến mấy, Lục Ly vẫn luôn phải liều mạng một chút. Thế là, Lục Ly gọi ra tất cả khôi lỗi mà hắn có thể khống chế, sau đó như ong vỡ tổ dũng mãnh lao tới ba vị Đại Nguyên Sư kia. Đột nhiên xuất hiện nhiều khôi lỗi như vậy, ba vị Đại Nguyên Sư kia cũng giật mình, nhưng bọn họ rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì những khôi lỗi trước mắt này đều chỉ là Nguyên Sư giai phổ thông mà thôi, đối với bọn họ đã là Đại Nguyên Sư mà nói, căn bản không coi là gì. Đặc biệt là những Hoàng Sa Khôi Lỗi kia, hù dọa người ở Nguyên Sư trở xuống còn được, đối với Đại Nguyên Sư mà nói, căn bản cũng không coi là gì, bọn họ có thể dễ dàng tìm tới hạch tâm của Hoàng Sa Khôi Lỗi, sau đó giết chết chúng. Đồng thời, ba người phối hợp với nhau, cũng tránh được tình huống bị địch tấn công cả trước lẫn sau, cho nên bọn họ có thể ung dung không vội vã tìm kiếm hạch tâm khôi lỗi. Không giống Sa La trước đó, sau khi bị vây khốn, căn bản không có cách nào yên tâm tìm kiếm sơ hở của Hoàng Sa Khôi Lỗi, cuối cùng chỉ có thể chết thảm ngay tại chỗ. Nhìn thấy nhiều khôi lỗi như vậy đều không có hiệu quả đối với ba vị Đại Nguyên Sư, Lục Ly hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ có thể hô về phía Văn Hoa công chúa:
Phu nhân, nàng mang theo Tiểu Hắc đi trước, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4805572/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.