Sau khi gặp Hỏa Tổ, Hoang Hỏa Liệt biểu hiện vô cùng cung kính, hắn trực tiếp song tất quỳ xuống đất, cực kỳ thành kính bái nói:
Hoang Hỏa Liệt, ra mắt Hỏa Tổ!
Ưm, có chuyện gì?
Giọng của Hỏa Tổ cực kỳ già nua, phảng phất là cách bách niên quang âm, u u truyền đến. Khi nói câu này, Hỏa Tổ ngay cả mắt cũng không mở, giống như việc mở mắt cũng cần tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Hồi Hỏa Tổ, nhân loại ngài hằng mong đợi, đã đến!
Trong giọng nói cung kính của Hoang Hỏa Liệt, mang theo sự kích động.
Cái gì? Nhân loại!
Hỏa Tổ nghe vậy, đột nhiên mở ra hai mắt, hắn xuyên qua đôi mắt già nua đục ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly.
Cuối cùng cũng có nhân loại đến rồi... khụ khụ...
Có thể là tâm tình Hỏa Tổ quá kích động, cũng có thể là hắn quá già, đến nỗi ngay cả một câu cũng không thể nói trọn vẹn. Hoang Hỏa Liệt quan tâm nói:
Hỏa Tổ, ngài chú ý thân thể, không nên quá kích động rồi.
Ưm, ta đã biết rồi.
Hỏa Tổ gật gật đầu, sau khi ho khan mấy tiếng, tinh thần vậy mà đã tốt hơn rất nhiều. Sau đó Hỏa Tổ khoát khoát tay với Hoang Hỏa Liệt, nói:
Liệt Nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta và nhân loại này có lời muốn nói.
Hoang Hỏa Liệt nghe vậy, cung kính rút lui ra khỏi hạch tâm hang động. Trong thạch thất nho nhỏ, cũng chỉ còn lại có Lục Ly và Hỏa Tổ. Một già một trẻ mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi sau đó, Lục Ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4805501/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.