Lạc Trường Niên tuy luôn luôn phụng hành vô vi nhi trị, việc quản lý học sinh cực kỳ lỏng lẻo, nhưng lại là người có tiếng bao che khuyết điểm. Có hắn ở đây, làm sao có thể bỏ mặc Lục Ly bị người khác ức hiếp. Lạc Trường Niên nhẹ nhàng ngăn cản công kích của Kim Nguyệt Học Viện Viện Trưởng, rồi mới lạnh nhạt nói:
Lão Kim, ngươi đã lớn tuổi như vậy rồi, vậy mà lại ra tay với một tiểu bối, sao không biết xấu hổ chứ!
Kim Nguyệt Học Viện Viện Trưởng giận dữ nói:
Hừ, Lão Lạc, tiểu tử này tàn nhẫn như vậy, ta hôm nay dù thế nào cũng phải giáo huấn hắn.
Lạc Trường Niên vốn dĩ dễ nói chuyện, lúc này lại nửa bước không lùi:
Trên lôi đài, chết chóc bị thương là khó tránh khỏi, điều này khi trận đấu bắt đầu đã nói rất rõ ràng rồi. Còn về việc giáo huấn, Lục Ly là học sinh của Nam Linh Học Viện ta, vậy thì không làm phiền ngươi phí tâm nữa.
Tốt tốt tốt!
Kim Nguyệt Học Viện Viện Trưởng liên tục nói ba tiếng
tốt
, xem ra là tức giận đến cực điểm.
Đã như vậy, vậy chúng ta tỉ thí một chút đi!
Sẵn lòng phụng bồi! Nói đi thì phải nói lại, chúng ta cũng đã nhiều năm không đánh một trận ra trò rồi!
Khí tức của Lạc Trường Niên đột nhiên trở nên sắc bén, phảng phất là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ. Hóa ra đây mới là diện mạo chân chính của hắn! Những năm này, Lạc Trường Niên một mực cười ha hả, chỉ là đang tu tâm mà thôi! Thiên Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4805481/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.