Dưới khung cửa sổ màu son chạm rỗng, trên tấm án bằng lụa tơ vàng hoa lê ngắn hẹp có một bình sứ trắng Thanh Hoa màu men, màu sắc tươi sáng, trắng xanh rõ ràng. Nàng chỉ cảm thấy một sắc màu lạnh lẽo, âm u, đẹp đến chói mắt, không nhịn được nhắm mắt lại, mà màu sắc kia lại càng thêm mơ hồ, mấy tầng bóng chồng lên nhau, chiếu thẳng vào làm nhức mắt.
Hắn nói, hắn muốn cho nàng một danh phận.
Hắn nói, nàng có bằng lòng trở thành phi tử của hắn hay không.
Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện danh phận này, trong lòng thầm thích, nhưng với tính tình của nàng, hắn lại muốn nàng trở thành một trong những nữ nhân hậu cung kia sao, lặng lẽ đứng trong điện ngóng chờ hắn đến, chờ hắn sủng hạnh, suy đoán hắn hôm nay tới điện nào, đè nén ghen tuông nhìn hắn thân mật với nữ tử khác. Những tâm tư vốn tốt đẹp của nữ nhân chỉ vì chờ đợi này mà dần trở nên méo mó.
Lúc còn ở phủ tướng quân nàng có đọc một bài thơ:
‘Chút ân huệ mưa móc, tranh giành có trải đến thiên môn?
Ba ngàn gương mặt son phấn, có mấy ai không vương lệ!’
Trên trang giấy ố vàng vì thời gian trôi đi lặng lẽ lưu lại vết tích, Nam Cung Giác đương nhiên sẽ không đọc thơ như thế, trong thư phòng của hắn chỉ có chiến thuật binh pháp, thuật khống chế người, nàng tìm thấy trong một góc đầy bụi phủ, đọc xong thở dài một tiếng.
Khi đó đã nghĩ, nàng quyết không muốn trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546564/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.