Ra khỏi thanh lâu, Tống Ngọc bắt kịp: “Chủ tử, chúng ta thật phải trở về cung sao?”
Nàng khó xử nhíu mày thì thầm: “Tuy là tướng quân nói vậy…” Lại nhớ đến đôi mắt giận dữ của hắn đêm đó, sâu không thấy đáy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, giọng nói kia cũng băng hàn: “Trẫm muốn nàng thấy hậu quả dám ngỗ nghịch trẫm,” nhịn không được mà rụt cổ lại. Hắn giống như một ngọn lửa băng, khoảng cách thân cận quá cũng sẽ bị hắn thương tổn. Nàng quá sợ hãi, sau khi thương tổn qua đi, nhịn không được lại thu tim về.
Không tình nguyện nói: “Để ta nghĩ đã.”
Nghĩ tới tìm một khách điếm ở tạm, lại nhìn thấy bên đường rất nhiều ăn mày đang vây đánh một thiếu niên quần áo tả tơi. Sở dĩ nói là thiếu niên bởi vì thân hình hắn gầy yếu, dưới làn áo rách là làn da non mịn gầy guộc nhưng bẩn thỉu, đang khư khư ôm lấy đầu, nhìn không thấy khuôn mặt chút nào. Tiểu Di không đành lòng, quát: “Dừng tay.” Mấy tên ăn mày kia cực kỳ thối tha, nhìn thấy hai người trẻ tuổi liền khinh thường, mặt mày xấu xí cười hô hố: “Ngươi là ai, nói dừng là dừng sao.” Trái lại liếc thấy một viên châu ngọc nhẵn nhụi dưới vạt áo nàng, hai mắt trợn trắng. Tiểu Di bị mùi hôi thối đó hun tới nhíu mày, nói: “Đánh hắn có gì tốt cho các ngươi, ta cho các ngươi bạc, mau cút cho ta!”
Thiếu niên trên đất kia vẫn bất động, nghe xong lời của nàng thân thể ngược lại chấn động, giật giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546558/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.