Bên phía lão nhân truyền ra một tiếng xong vang dội, Tiểu Di cũng đặt bút, chen lách đi qua. Nhìn thấy trên trang giấy kia là hình vẽ hơn mười mỹ nhân, người tuy nhiều nhưng bố cục tinh tế, chủ thứ rõ ràng, đan xen hợp lý, kỹ xão cũng trầm ổn thành thục, khô ẩm thỏa đáng, đường cong mượt mà chặt chẽ. Bức họa nhiều người rất khó nắm bắt, tranh như vậy chẳng những đột phá hạn chế, dáng người mềm mại của chúng nữ nhân làm bố cục càng thêm có thần, có thể nói cực phẩm trong cực phẩm. Có người nhận ra bút tích của lão nhân, cả kinh nói: “Chẳng lẽ người là Họa Thánh Viên Thái Đẩu? Trong nhà tổ phụ từng cất giữ tác phẩm của tiên sinh, ngàn vàng khó cầu, không ngờ lúc này lại gặp được, quả thật là vinh hạnh của chúng ta.” Mọi người nghe vậy, nhất thời kinh hô.
Trên mặt lão nhân chảy mồ hôi, cười khan nói: “Sợ là ngươi nhận nhầm người rồi.” Nếu bị người biết Thái Đẩu vì tranh đoạt nữ tử mà vẽ tranh, mặt mũi già nua của ông còn đâu mà giấu, liên tiếp cảm thấy người này sẽ không thăm dò ý tứ qua lời nói, liền tránh mắt không nhìn hắn. Người nọ không biết đắc tội ông ở đâu, ấp úng không dám nói lời nào. Lão nhân nhìn thấy Tiểu Di trong đám người, cười hì hì nói: “Tiểu tử, ngươi chịu thua chưa?”
Tiểu Di ngoài miệng cậy mạnh, cong môi nói: “Ông có tinh hoa của ông, ta cũng có khéo léo của ta.” Sớm đã có người cướp lấy lời nàng, chỉ nghe một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546556/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.