Trời còn chưa sáng, tiếng mõ vang lên, nội thị đứng đầu liền tới thúc giục dậy sớm. Nội thị và nội thị tỉnh phân rõ, phụ trách trong điện ngoài điện. Nội thị cũng có chức trách lau chùi quét dọn, Tiểu Di đeo túi lan sen màu đỏ, phụ trách lau dọn bàn ghế ngoài điện. Tống Ngọc với nàng cùng cấp nên cũng phụ trách lau chùi bài trí.
Miệng lưỡi Tống Ngọc cũng cực kỳ giảo hoạt, nói chút chuyện tiếu, chọc đến nàng cười ha ha. Tống Ngọc thấy nàng cười lớn tiếng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, chỉ vì Vũ phi thị tẩm chưa về, lúc này mới dặn dò qua loa. Sắc mặt Tiểu Di vẫn không đổi, hắn càng nhìn càng không hiểu.
Nội thị đứng đầu đi tới, len lén túm lấy Tiểu Di nói: “Lộc Vương gia đang ở bên ngoài chờ ngươi, ráng mà hầu hạ cho tốt.” Sắc trời hơi tối, trầm trầm nhìn không rõ mặt mũi, tự mở cửa đi ra, chỉ thấy Lộc Vương mặc một bộ cẩm bào xanh thẫm chắp tay đứng ở nơi đó, bên cạnh có một người tùy tùng. Nàng chưa kịp tới nghênh đón, Lộc Vương đã đi tới, cười nói: “Tiên sinh.”
Hai đầu gối Tiểu Di mềm nhũn, vừa thi lễ vừa cười khan nói: “Vương gia, người khiến nô tài giảm thọ rồi.”
Lộc Vương đỡ hờ vai nàng, mỉm cười nói: “Bổn vương tới đón tiên sinh đi, bây giờ tiên sinh có tiện không?” Nàng vội nói: “Nghe Vương gia an bài.”
Án dài hình chữ nhật sơn đỏ mạ vàng, phía sau là một chiếc bàn nhỏ sơn tím nhũ vàng hoa văn sơn thủy, mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546541/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.