Mắt thấy đã bị đuổi theo, nàng đeo hạt giống rau vừa mới mua trên lưng mà chạy như vậy, liền thở hồng hộc, nhưng cũng sợ động tĩnh quá lớn gây chú ý đến nha môn. Phải tốc chiến tốc thắng, cái khó ló cái khôn, nàng dùng lực hất hạt giống rau ra. Hạt giống tuy nhỏ nhưng lại rất tròn, chạy vội liền dễ dàng vấp ngã. Người chạy dẫn đầu quả nhiên lảo đảo ngã xuống đất, Tiểu Di mừng rỡ liền đem toàn bộ hạt bên trong túi rải ra, chỉ nghe phía sau lưng vang lên tiếng ‘bịch bịch’ cùng tiếng mắng chửi không ngừng. Nàng mới thoát khỏi một kiếp này.
Nếu như đã bị truy nã cũng không dám trở về thôn, lại cảm thấy không từ mà biệt cũng không ổn, sợ Trương Đại lo lắng, bất luận thế nào cũng phải chào hỏi một tiếng, liền ngụy trang mặt mũi quay về.
Nghĩ tới gặp mặt chắc không thể rồi, nói không chừng lại liên lụy hắn, nàng liền thừa dịp bóng tối từ cửa sổ nhảy vào bên trong. Mà trong phòng lại vẫn chưa thắp đèn tối đen như mực, có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng loang lổ từng điểm, nàng sờ soạng đi tìm ống châm lửa, tay cũng không biết chạm vào cái gì, một tiếng ‘bốp’ vang lên. Nàng kinh ngạc một phen, vốn đang tính khom người nhặt lên, một bóng dáng liền hét lớn xông tới: “Tên khốn kiếp, ngươi cũng tới tìm người nữa!” Trong tay hắn cầm lưỡi liềm, vung lên, gió rít thành tiếng, nàng cả kinh né ra, hắn lại chém loạn về phía nàng: “Thứ đồ vong ân phụ nghĩa, chỉ vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546533/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.