Nàng không thể chết ở đây, nàng muốn chạy trốn!
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Tiểu Di đã lăn khỏi giường đứng dậy, chạy như điên ra ngoài cửa, mở cửa ra lại ảo não lùi trở về giường. Thanh Thanh ngồi dậy liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt nàng trắng bệch, lắp bắp nói: “Ở ngoài cửa từ lúc nào lại có thêm hai người canh giữ?” Thanh Thanh nghe vậy không khỏi cười lạnh nói: “Hừ, muốn trốn, nếu như có thể trốn ra ngoài, ta còn ngoan ngoãn mà ở đây?”
Đôi mắt của Tiểu Di trừng to như hạt đậu, không cam lòng ở trong phòng đi tới đi lui, một hồi gõ gõ cái này, lật lật cái kia, liếc mắt không ngờ nhìn thấy một khung cửa sổ. Mắt nàng sáng lên cố dùng sức đẩy ra, lúc này mới phát hiện cửa sổ sớm đã bị đóng chặt, lòng nàng trùng xuống, nhất thời như rơi vào vực sâu vạn trượng. Vân vê cái cằm suy xét sự tình lại một lần nữa, nhớ tới câu nói kia của Tiểu Thư lúc sắp đi, trong lòng mới rõ ràng như gương sang. Nàng ngồi trên giường oán hận nghiến răng, thầm nghĩ, được lắm, các nàng hợp sức tính kế nàng, nếu như nàng có thể sống mà ra khỏi đây, không tìm các nàng tính sổ, nàng không phải họ Tạ!
Thanh Thanh thấy nàng một hồi thì mắt sáng rỡ một hồi thì ủ rũ, một hồi lại nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm một mình, nghĩ rằng cử chỉ của nàng không bình thường, bất giác sợ hãi, run rẩy nói: “Ngươi cũng đừng oán ta, nếu không đến bước ta sống ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dung-dieu-no/3546515/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.