"Triều Dương chỉ thấy da đầu tê dại"
Quán trà sữa mới mở rất đông khách, ba người vất vả lắm mới thấy được một ghế dài còn trống.
Liêu Tinh Thần ngồi cạnh Triều Dương, hắn giang rộng hai chân, tất cả khí chất an tĩnh đã bị bầu không khí ồn ào náo nhiệt của quán trà sữa làm bay hơi hết.
Từ Lỗi tự động quên đi vị Đại ma vương không ăn đồ ngọt, order hai ly ô long phô mai hương đào: "Dương, đây là đồ best seller ở chỗ này, thử đi."
Mấy bàn bên cạnh cũng có học sinh Thế Ninh, tất cả mọi người đang nói chuyện chia lớp sắp tới.
Từ Lỗi chắc chắn sẽ vào lớp thực nghiệm, cậu ta húp một hớp trà sữa thật lớn, ra vẻ nói: "Tuần sau không còn cùng lớp với mày nữa rồi, buồn thật đấy."
"Anh em à, tao sẽ nhớ mày lắm luôn! Mày nhất định cũng phải nhớ tao đấy!"
"Nhớ cái con khỉ." Triều Dương đá chân cậu ta dưới bàn, "Hôm nào mà chẳng gặp, tao chán rồi."
Đây là lời mà con người nói được sao hả? Vẻ mặt Từ Lỗi u sầu: "Má, mày hôm nào cũng gặp anh Thần mà sao không thấy than chán?"
Liêu Tinh Thần đang giúp Triều Dương phụ đạo, Từ Lỗi sau sự việc bài tập kia cũng đã biết chuyện này, mới đầu cậu còn tỏ ra khiếp sợ nhưng lâu dần cũng thành quen.
"Nếu tính ra thì có khi thời gian hai người ở bên nhau còn nhiều hơn thời gian gặp tao đấy. Muốn chán thì cũng phải chán người này trước chứ?"
Triều Dương cắn ống hút híp mắt cười, gần như buộc miệng thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-truc-ma-bien-thanh-ban-trai/400561/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.