"Người nào đó lòng rối như tơ vò"
Chỉ là một chữ "đau" đơn giản đến vậy mà chẳng khác nào dao nhọn đâm thẳng vào lòng Triều Dương, nhức nhối hơn cả vết thương mà tên đao phủ Tô Tần kia gây ra.
Liêu Tinh Thần thấy cậu có dấu hiệu khóc tiếp, lập tức đau đầu, vội vàng đổi giọng: "Không đau, tôi trêu cậu thôi."
Về phần tại sao lại tự vả mình như thế thì Liêu Tinh Thần sẽ tự tìm hiểu sau.
Quấn một đống băng gạc như này, sao có thể không đau chứ. Triều Dương nghĩ người này chỉ đang giả vờ mạnh mẽ, trong lòng càng thêm áy náy: "Xin lỗi."
Liêu Tinh Thần không nhịn được cười: "Cậu xin lỗi cái gì?"
Triều Dương: "Là do tớ làm cậu bị liên lụy."
Bị đánh thì không hẳn, còn bị cậu làm liên lụy thì chắc chắn đúng. Liêu Tinh Thần nghĩ đến thanh chocolate người kia ăn mất, gật đầu nói: "Ừ, đúng là cậu phải chịu trách nhiệm."
Phòng khách thoang thoảng mùi rau xào từ nhà bên truyền tới, Triều Dương lúc này mới nhận ra là mình vẫn dựa vào lồng ngực Liêu Tinh Thần, mặt mũi đỏ ửng hết cả.
Cậu cố gắng tỏ ra vô tình đứng dậy, đi vào nhà bếp: "Dì Hoa trưa nay không về nhỉ? Tớ nấu mì cho cậu ăn."
Liêu Tinh Thần cảm thấy mới mẻ: "Cậu có thể nấu mì à?" Hắn cho rằng người như Triều Dương không bao giờ xuống bếp.
Tài nghệ nấu mì của Triều Dương là học được của bác Lý từ đời trước, trong những đêm trực đói bụng thì cậu sẽ nấu mì để ăn trong phòng bảo vệ.
"Tớ nấu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-truc-ma-bien-thanh-ban-trai/275053/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.