Năm đó bọn họ mới lên cấp 2, tất cả những điều xung quanh đều mới mẻ, nhất là phải tiếp đón bạn cùng bàn mới.
Sáu năm tiểu học cậu vẫn luôn ngồi cạnh Trần Phong, làm cái đuôi đi theo sau mông hắn, ngoại trừ Trần Phong và Lâm Mộc Ti, Trình Dư Dữ hoàn toàn không có bạn bè khác.
Lúc lên tiểu học cậu không cho ai gọi mình là Trình Ngọc Ngọc, còn Trần Phong không cho ai gọi mình là Trần Phong Phong.
Thế nên Trình Dư Dữ sửa miệng, gọi hắn là anh trai.
Cậu rất thích Trần Phong, rất sùng bái hắn cũng rất hâm mộ hắn, nhưng nếu có thể ngồi cạnh một cô bạn gái nhỏ xinh khác Trình Dư Dữ sẽ càng vui hơn.
Kết quả sau khi được phân chỗ như ý nguyện, nhóc con Trình Dư Dữ vui lắm, vừa tan học đã tung tăng chạy đến chỗ Trần Phong khoe khoang: "Anh trai ơi, em được ngồi cùng bàn với một bạn nữ."
Trần Phong trầm mặc trả lời: "Thì làm sao?"
"Anh trai, anh nói cậu ấy có thích em không?" Trình Dư Dữ ghé vào tai Trần Phong nói nhỏ: "Mấy bạn nữ ngồi cùng Lâm Mộc Ti hồi tiểu học đều thích cậu ấy, chả có ai thích em cả...."
"Không." Trần Phong mở miệng cắt ngang cậu: "Cậu ấy sẽ không thích em."
"Tại sao?" Trình Dư Dữ nhíu mày.
"Thì không thích là không thích." Trần Phong đẩy Trình Dư Dữ ra: "Em mau đi học đi, đừng lấy Lâm Mộc Ti làm gương. Đợi em học giỏi như cậu ta đã rồi hãy tính."
"Vâng...." Trình Dư Dữ uể oải gật đầu.
Tiết tiếp theo là tiết toán Trình Dư Dữ không vui úp mặt xuống bàn ngủ, lúc tỉnh dậy trên bàn có viên kẹo sữa to ơi là to, chắc chắn là anh trai mua cho cậu!
Thế là nhóc con lại vui vẻ, tung tăng theo đuôi Trần Phong.
Một tháng sau, chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi. Chả biết cô lấy ở đâu quy định đòi xếp hạng nhất và hạng bét chung bàn, đại ý có thể giúp nhau tiến bộ hơn trong học tập.
Tuy Trình Dư Dữ cảm thấy chuyện này chả khác nào mơ mộng hão huyền nhưng vẫn không thể chống lại cô giáo, nhỏ giọng cười hề hề với người bên cạnh: "Anh trai ơi, em thích ngồi với anh nhất."
Trần Phong trầm mặc vài giây rồi mới đáp: "Không thích ngồi với bạn nữ nữa à?"
Trình Dư Dữ gật đầu: "Không tốt như anh."
Trần Phong lại trầm mặc mãi mới mở được miệng, cứng nhắc hỏi: "Chỗ nào không tốt."
"Chả có chỗ nào tốt." Nói đến việc khen Trần Phong, Trình Dư Dữ quả nhiên biến thành đại cao thủ: "Không đẹp như anh, không thông minh như anh, không dịu dàng như anh, lại còn không có kẹo to như anh!~"
"Ừm." Trần Phong lấy viên kẹo sữa to nhất trong túi ra đưa cho Trình Dư Dữ: "Tan học ăn."
Trình Dư Dữ gật đầu rồi lột ngay lớp giấy bóng bên ngoài cho vào miệng nhai lộc cộc.
Trần Phong:...............
Trình Dư Dữ không thích học, cậu lấy lý do là mình nhỏ hơn những người khác một tuổi cho nên không thể theo kịp chương trình học, hơn nữa đây là lỗi của mẹ cậu, cậu không liên quan, không biết gì hết.
Tiết toán nằm ngủ, tiết văn ngồi vẽ tranh, tiết tiếng anh ăn vụng, cuộc sống đến trường của Trình Dư Dữ rất vui vẻ, rất thoải mái.
Đến Tiết ngữ văn nào đó—
"Anh trai ơi, em vẽ anh nè!" Trình Dư Dữ vội vàng khoe khoang thành quả lao động cả tiết với Trần Phong.
Gần đây cậu cảm thấy Trần Phong rất lạ, có đôi khi cực kỳ tốt với cậu có đôi khi lại không để ý chuyện gì hết.
Trước kia hắn không như vậy...
Nhưng Trình Dư Dữ có thể hiểu được, anh trai học rất giỏi nên sẽ có lúc mệt mỏi, không giống như cậu hàng ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, lúc nào cái mặt cũng tớn lên cười.
Nghe Trình Dư Dữ gọi nhưng Trần Phong vẫn cúi đầu viết lách, không hề ngẩng lên.
"Anh trai?" Trình Dư Dữ rung đùi đắc ý: "Anh trai ơi? Anh trai nhìn em đi? Anh trai??"
Trần Phong không nhịn được nữa ném cây bút lên bàn, lạnh giọng quát: "Đừng gọi anh trai."
"Ơ... sao vậy?" Trình Dư Dữ hoảng sợ, rụt rè nói: "Thế.... Thế em gọi anh là gì?"
"Gọi tên." Trần Phong đáp.
"Trần.... không được đâu...." Trình Dư Dữ cúi đầu.
Trần Phong: "Sao lại không được?"
"Anh là anh trai mà...." Trình Dư Dữ nhỏ giọng lẩm bẩm mang theo chút tủi thân.
"Về sau gọi anh." Trần Phong nói: "Cấm chỉ gọi anh trai."
"Khó nghe."
"Ừm......" Trình Dư Dữ nhỏ giọng trả lời: "Em biết rồi anh tr... anh...."
Cậu vội vàng cầm bức tranh lên đưa cho Trần Phong: "Anh, anh nhìn em vẽ anh nè, có đẹp không?" Trong giọng nói còn mang theo chút sợ sệt.
Từ bé đến lớn Trình Dư Dữ chưa từng được ai công nhận.
Chủ yếu là bởi vì thành tích học tập của cậu không tốt, đã thế còn chơi thân với hai người học giỏi nhất lớp, chuyện này quả thực cực kỳ đáng báo động.
Trần Phong rũ mắt nhận lấy bức tranh của Trình Dư Dữ, nói thật là cậu vẽ rất ổn, từ nhỏ cô Dư Tiện đã đưa Trình Dư Dữ học nghệ thuật ở rất nhiều nơi cho nên vẽ Trần Phong đẹp không khác gì nhân vật hoạt hình.
Trần Phong nhìn mãi rồi mới hỏi: "Em vẽ à?"
"Vâng, vâng!" Trình Dư Dữ điên cuồng gật đầu, kiêu ngạo chờ Trần Phong khen thưởng.
"Vẽ trong giờ Ngữ Văn?"
Trình Dư Dữ gật đầu như giã tỏi: "Em vẽ cả tiết đó ~" Trong giọng nói còn có chút khoe khoang.
"Học không học, toàn làm mấy trò nghịch ngợm!" Trần Phong cúi đầu xé bức tranh thành từng mảnh nhỏ, ném vào thùng rác: "Lần sau còn thế nữa đừng trách anh bảo mẹ em chuyện em thi hạng bét, cho mẹ em đánh em một trận!"
"Ơ... anhhh......." Động tác của Trần Phong rất nhanh, Trình Dư Dữ không biết làm gì, tủi thân cúi đầu: "Sao, sao anh xé...."
"Học tập tốt." Trần Phong tiếp tục làm bài: "Đừng chìm đắm trong mấy cái giấc mơ hão huyền."
Hắn dừng một lát rồi nói tiếp: "Cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện yêu đương."
"Biết rồi...." Trình Dư Dữ thất vọng cúi đầu ghé vào trên bàn mở sách toán ra đọc. Không phụ sự kỳ vọng của mọi người, nửa tiết sau cậu... tiếp tục ngủ mất.
Khi tỉnh lại trên bàn có một viên kẹo sữa, Trình Dư Dữ lại vui trở lại.
Rất lâu sau này Trình Dư Dữ mới biết năm đó Trần Phong giận là có nguyên nhân, lớp học có mấy thằng lắm mồm cả ngày thích túm tụm nói xấu người khác, đánh nhau các kiểu con đà điểu làm xấu mặt trường học.
Mấy thằng đó nói nhăng nói cuội còn chưa kể đã thế còn dám đưa lưỡi ngồi lên đầu Trần Phong!
Nguyên nhân thì Trình Dư Dữ không rõ, tóm lại nói cậu là người hầu của hắn, suốt ngày đi theo hắn gọi anh trai, trông giống... con dâu nuôi từ bé.
Bọn họ còn dám bảo Trần Phong giả vờ thanh cao, giả vờ ưu tú nhưng thực ra chỉ là đứa đáng khinh, là đồng tính luyến ái.
Thậm chí lôi cả Trình Dư Dữ vào, nói cậu cả ngày chỉ biết ăn biết ngủ chả khác gì con heo con, học tập thì kém hơn chúng nó, chả hiểu Trần Phong thích cậu chỗ nào.
Trình Dư Dữ không hiểu lắm, cùng là phận xếp cuối bảng sao cứ phải làm khó lẫn nhau, số một từ dưới đếm lên với số hai từ dưới đếm lên cách biệt nhiều lắm hả?
Nhưng mà điều này không phải chuyện quan trọng nhất, bọn họ nói xấu cậu Trình Dư Dữ không để tâm lắm, vốn dĩ cậu đúng là thằng chỉ biết theo đuổi đồ ăn.
Tuy nhiên bọn họ còn mắng cả Trần Phong nữa, Trình Dư Dữ không vui.
Không những không vui mà còn rất giận, tưởng tượng đến chuyện Trần Phong sẽ bực mình, cậu lại càng điên tiết hơn.
Trình Dư Dữ nổi tiếng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, sau khi tan học cậu hẹn mấy người kia đến rừng cây cạnh trường, 1 chọi 3 nói chuyện cuộc sống.
Giống như lúc còn nhỏ.
Thắng bại nhanh chóng được định, Trình Dư Dữ mười hai tuổi lấy niềm tin làm sức mạnh đánh thắng quân địch mười ba tuổi.
Trình Dư Dữ thắng cuộc nhưng cũng chả ăn được trái ngọt, nhóc con này chỉ cần đánh nhau là sẽ không thèm sống, lúc bé đã có tiền sử vì Trần Phong gãy cả răng cửa.
Lớn rồi sao có thể thụt lùi được cơ chứ!
Trình Dư Dữ mang gạch theo đập, đánh đến mức ba thằng ranh kia kêu la ầm ĩ chịu thua, thề thốt không bao giờ nói linh tinh – vô nghĩa, côn đồ đánh nhau là để duy trì mặt mũi, Trình Dư Dữ đánh nhau để nộp mạng, bố ai mà đú theo nổi.
Cuối cùng Trình Dư Dữ thắng trận, kiêu căng ngạo mạn về nhà.
Dư Tiện nữ sĩ thấy cả người cậu không chỗ nào lành lặn, sợ chết khiếp khóc lóc ôm Trình Dư Dữ đến bệnh viện khám.
Bác sĩ kết luận bị nứt xương chân.
Trình gãy chân vẫn còn rất kiêu ngạo, hôm sau Trần Phong với Lâm Mộc Ti đến thăm cậu, cậu còn giơ chân lên khoe chiến tích.
Lâm Mộc Ti quả nhiên là bạn tốt của Trình Dư Dữ, cực kỳ thuận theo nhóc con tâng bốc cậu ta lên trời, quơ tay hoan hô: "Tiểu Ngọc Ngọc ngầu đét! Trận đánh nhau của cậu sẽ đi vào lịch sử trường ta!!!"
"Tại sao?"
"Thì chuyện cậu một chọi ba sau cánh rừng trường đã truyền đi rồi, chồi ôi, trừ gian diệt ác, xưng bá võ lâm!" Lâm Mộc Ti không chê phiền, vỗ vỗ bả vai Trình Dư Dữ: "Anh Trình siêu ngầu, về sau phiền anh chăm sóc em nhiều hơn."
Trần Phong tức quá đập bộp vào đầu Lâm Mộc Ti, nghiêm giọng quát: "Thích đánh nhau có phải không? Chặt chân đi còn chưa đủ à?"
Lâm Mộc Ti tủi thân ôm đầu: "Một chân đổi được địa vị giang hồ, đáng!"
"Có phải cậu gãy chân đâu." Trần Phong lười đốp chát với Lâm Mộc Ti, hắn quay đầu nhẹ nhàng hỏi Trình Dư Dữ: "Em còn đau không?"
Thực ra Trình Dư Dữ đau lắm, nứt xương lận, nhưng từ hôm qua đến giờ cậu vẫn đắm chìm trong cảm giác chiến thắng ba tên côn đồ vì Trần Phong cho nên không cảm thấy gì. Đột nhiên bị hắn hỏi như thế, Trình Dư Dữ liền cảm thấy đau, vừa đau vừa tủi thân, nước mắt ầng ậc.
Trần Phong nhấp môi, mặt lạnh nói: "Biết đau còn dám đánh nhau, gan lớn rồi phải không?"
"Anh ơi, em...."
"Anh cái gì mà anh, cái tốt không học cứ học cái xấu mãi thôi!" Trần Phong nói: "Đau là đáng, cho em nhớ sau này nên làm gì, không nên làm gì." Dứt lời, hắn tức giận bỏ về.
Trình Dư Dữ tủi thân nhìn Trần Phong, run rẩy hỏi Lâm Mộc Ti bên cạnh: "Anh trai tôi giận tôi rồi hở?"
Lâm Mộc Ti suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Ờ, đúng đấy. Nói thật con người thằng đó chả biết tốt xấu đâu, cậu vì hắn đánh nhau mà hắn còn giận, đồ kỳ quái."
"Anh trai tôi không kỳ quái!" Trình Dư Dữ gân cổ lên cãi: "Anh ấy giận chắc chắn là vì tôi không đúng, cho nên anh ấy buồn."
"Đâu có đâu!" Lâm Mộc Ti cực kỳ không phục: "Mà này, sao cậu cứ che chở cho anh trai cậu mãi thế, tôi cũng là anh trai cậu đấy, gọi anh trai đi!"
Lâm Mộc Ti chống nạnh đứng trên cao nhìn xuống: "Nhanh lên, gọi anh nghe xem nào."
"Tránh ra!!!" Trình Dư Dữ liếc y, lạnh nhạt mở miệng: "Cậu là quả rắm."