Edit: Kidoisme
Trần Phong không biết Trình Dư Dữ lại bị đứt dây thần kinh nào, không thèm phản ứng lại cậu. Từ nhỏ đến lớn thằng ranh này đều ẩm ẩm ương ương, hắn nhìn mãi cũng thành quen. Trần Phong xoay người đi về phòng dọn dẹp lại giường chiếu, hắn có chút bệnh sạch sẽ giai đoạn đầu, không chịu được mấy căn phòng bừa bộn.
Trình Dư Dữ xòe mông ngồi trên mặt đất cạnh ban công, càng nghĩ càng giận!
Các bạn muốn hỏi tại sao tôi lại giận?
Hỏi cũng không nói! Không có lý do! Tôi là công chúa nhỏ tôi muốn làm gì thì làm!
Đồ Trần Phong đáng ghét nhất quả đất!
Các bạn muốn hỏi tại sao Trần Phong lại đáng ghét?
Không có lý do!
Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội [匹夫无罪,怀璧其罪: Câu tục ngữ mang hàm ý người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. ]
Ai kêu hắn cao như vậy làm mọe gì?
Ai kêu hắn đẹp trai hơn tôi làm mọe gì?
Ai kêu hắn sáng sớm ngủ dậy không chảy nước dãi làm mọe gì?
Đủ đáng ghét chưa!
Trình Dư Dữ ấu trĩ vẽ vòng tròn cạnh ban công, càng nghĩ càng tủi thân. Mãi đến tận khi mông cậu bắt đầu lạnh ngắt, cậu muốn đứng dậy về phòng nhưng không có ai mời hết, thế là cậu không đứng dậy nữa.
Trần Phong vậy mà không mở miệng ra xin cậu đứng dậy, cậu càng tức giận hơn nữa!!
Trần Phong con cờ hó này, mặt đất vừa lạnh vừa bẩn, hắn dám để mặc cậu ngồi trên đó!
Thằng khốn nạn! Đồ đàn ông độc ác!
Tâm địa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-toi-hoa-thanh-gay/1244862/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.