Lâm Thanh Thanh không biết vì sao đột nhiên anh lại ôm cô gấp như thế, nhưng được Dịch tiên sinh ôm thật là thoải mái.
Lúc này, cô ghé vào ngực anh, cái mông nhỏ nhô ra, thực sự rất giống một đứa trẻ.
Thật là ngoan. Dịch tiên sinh cảm thấy mình không thể nhịn được, nhưng anh cũng chẳng cần phải nhịn, anh bế ngang Lâm Thanh Thanh lên đặt trên giường, hôn lên môi, mặt, tai cô.
Khi anh hôn tai, Lâm Thanh Thanh không chịu được liền né tránh: “Không được cắn tai em, anh cắn nhẹ chân em sẽ run lên.”
Anh cắn, giọng nói mập mờ không rõ: “Chính là muốn để chân em run.”
Lại là một đêm điên cuồng, lần này hai người làm loạn hơi lâu, ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy, hai chân vẫn còn mỏi nhừ. Ngược lại, tinh thần Dịch Trạch Duyên vẫn phấn chấn giống như mọi ngày.
Xe Maybach màu đen từ từ dừng lại, Hoắc Nhất chạy chậm ra chỗ ngồi phía sau mở cửa xe, chân Dịch Trạch Duyên vừa chạm đất thì có một người cách đó không xa đi đến.
“Dịch tiên sinh, có thể nói chuyện riêng với anh một lúc không?”
Hoắc Nhất không đợi anh ta đi lên đã tiến đến ngăn trước mặt, khách sáo nhắc nhở một câu: “Vị tiên sinh này, anh có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì phiền anh đến quầy lễ tân đặt hẹn.”
Hướng Hoa Dương không nói, chỉ đưa mắt nhìn về phía Dịch Trạch Duyên.
“Hoắc Nhất, cậu lên trước đi.”
“Vâng.”
Hoắc Nhất vừa rời đi, bãi đỗ xe rộng lớn chỉ còn Dịch Trạch Duyên và Hướng Hoa Dương.
“Anh muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-toi-ga-cho-tong-tai/651179/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.