Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh Thanh không biết vì sao đột nhiên anh lại ôm cô gấp như thế, nhưng được Dịch tiên sinh ôm thật là thoải mái.
Lúc này, cô ghé vào ngực anh, cái mông nhỏ nhô ra, thực sự rất giống một đứa trẻ.
Thật là ngoan. Dịch tiên sinh cảm thấy mình không thể nhịn được, nhưng anh cũng chẳng cần phải nhịn, anh bế ngang Lâm Thanh Thanh lên đặt trên giường, hôn lên môi, mặt, tai cô.
Khi anh hôn tai, Lâm Thanh Thanh không chịu được liền né tránh: “Không được cắn tai em, anh cắn nhẹ chân em sẽ run lên.”
Anh cắn, giọng nói mập mờ không rõ: “Chính là muốn để chân em run.”
Lại là một đêm điên cuồng, lần này hai người làm loạn hơi lâu, ngày hôm sau, khi Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy, hai chân vẫn còn mỏi nhừ. Ngược lại, tinh thần Dịch Trạch Duyên vẫn phấn chấn giống như mọi ngày.
Xe Maybach màu đen từ từ dừng lại, Hoắc Nhất chạy chậm ra chỗ ngồi phía sau mở cửa xe, chân Dịch Trạch Duyên vừa chạm đất thì có một người cách đó không xa đi đến.
“Dịch tiên sinh, có thể nói chuyện riêng với anh một lúc không?”
Hoắc Nhất không đợi anh ta đi lên đã tiến đến ngăn trước mặt, khách sáo nhắc nhở một câu: “Vị tiên sinh này, anh có hẹn trước không? Không có hẹn trước thì phiền anh đến quầy lễ tân đặt hẹn.”
Hướng Hoa Dương không nói, chỉ đưa mắt nhìn về phía Dịch Trạch Duyên.
“Hoắc Nhất, cậu lên trước đi.”
“Vâng.”
Hoắc Nhất vừa rời đi, bãi đỗ xe rộng lớn chỉ còn Dịch Trạch Duyên và Hướng Hoa Dương.
“Anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
Giọng nói không hề tỏ ra ngạo mạn mà rất bình thản, trong đó còn hàm chứa ý cười. Cho dù với thân phận của anh, anh có đầy đủ vốn liếng để ngạo mạn, nhưng anh vẫn nhã nhặn lịch sự, đủ tôn trọng như vậy, cả người đều toát lên vẻ cao quý và được bồi dưỡng tốt khiến người khác không thể theo kịp.
Một giây đó, thậm chí Hướng Hoa Dương còn hoài nghi mình gặp lầm người.
“Hôm qua viện trưởng nói với tôi bên Châu Phi còn vị trí trống, ông ấy muốn sắp xếp cho tôi qua đó. Tôi nghe nói trước khi ông ấy tìm tôi, Dịch tiên sinh đã đến gặp viện trưởng, không biết đây có phải là ý của Dịch tiên sinh không?”
Dịch tiên sinh nói: “Viện trưởng và tôi là người quen cũ, hôm qua vừa hay đến bệnh viện có chút việc nên đã đi tìm ông ấy. Về phần điều động công tác, tôi là người ngoài sao có thể can thiệp được, huống hồ tôi và Hướng tiên sinh không oán không thù, sao tôi lại phải thuyết phục viện trưởng Thái đưa anh đến Châu Phi chứ? Tôi nghĩ có lẽ Hướng tiên sinh hiểu lầm rồi.”
Anh nói rất thản nhiên, lông mày còn nhíu lại thể hiện mình bị mạo phạm nên không vui.
Hướng Hoa Dương trầm tư một lúc, chẳng lẽ anh ta hiểu lầm thật?
Hướng Hoa Dương im lặng một lát rồi thử thăm dò: “Không biết có phải Dịch tiên sinh canh cánh trong lòng vì tôi và Thanh Thanh đã từng ở bên nhau không?’
“Canh cánh trong lòng?” Dịch Trạch Duyên cười: “Có lẽ Hướng tiên sinh không biết, bình thường tôi rất bận, tôi sẽ không phí thời gian đi so đo mấy chuyện quá khứ không có ý nghĩa này. Huống chi…” Ánh mắt của anh rơi trên mặt Hướng Hoa Dương, dừng lại một chút rồi mới nói: “Tôi lại rất tự tin.”
Anh nói thản nhiên hời hợt khiến Hướng Hoa Dương cảm thấy bản thân đã tự mình đa tình, thật sự không phải anh cản trở sao, là anh ta suy nghĩ nhiều sao?
“Nếu Hướng tiên sinh không còn chuyện gì thì tôi đi trước, tôi còn có buổi họp.”
Anh luôn lịch sự và nhã nhặn, khiến Hướng Hoa Dương cảm thấy có phải anh ta cố tình gây sự rồi không?
“Xin lỗi Dịch tiên sinh, quấy rầy anh rồi.”
Dịch Trạch Duyên gật đầu cười, thể hiện mình không để ý, sau đó vòng qua anh ta đi vào thang máy.
Hôm nay Lâm Thanh Thanh nghỉ sớm. Sau khi tan làm, cô liền đi thẳng đến tập đoàn Dịch Thành. Đã đến nhiều lần, cô liền quen đường đi thẳng vào văn phòng Dịch Trạch Duyên. Trong phòng không có ai, thư ký nói cho cô biết, tổng giám đốc vẫn còn đang họp. Lâm Thanh Thanh liền ngồi ở phòng làm việc chờ anh.
Cảm thấy hơi chán, Lâm Thanh Thanh định tìm sách đọc. Trên giá sách của Dịch Trạch Duyên rất nhiều sách, nhưng đều cao thâm khó hiểu, thực sự không thích hợp để đọc giải trí. Lâm Thanh Thanh đi đến bàn làm việc của anh cũng không tìm thấy tờ báo nào cả. Không biết khi thấy chán, Dịch tiên sinh sẽ làm gì để gϊếŧ thời gian nhỉ? Nhưng bình thường anh bận rộn như vậy, hẳn là không có thời gian để thấy tẻ nhạt đi.
Cứ nghĩ như vậy một lúc, ánh mắt cô vô tình quét đến mấy cái ảnh chụp ở góc bàn. Lâm Thanh Thanh liếc mắt nhìn người trên mấy tấm ảnh. Cô nhíu mày cầm lên xem, người trên ảnh là cô và Hướng Hoa Dương.
Là khi bọn họ ở trong thôn, ảnh này là ai chụp? Mà lại cố tình chọn góc để chụp, trong hình, cô và Hướng Hoa Dương rất mập mờ.
Đúng lúc có người đẩy cửa đi vào. Cô ngẩng đầu lên nhìn, là Dịch Trạch Duyên. Lâm Thanh Thanh giơ mấy tấm ảnh trong tay về phía anh: “Ảnh này là sao vậy anh?”
Dịch Trạch Duyên nhìn sang, biểu cảm không hề thay đổi. Anh đi lên phía trước, đứng trước mặt cô, sau đó ghé sát lại, nói: “Lương Hân đưa cho anh.”
“Lương Hân?” Lâm Thanh Thanh nhíu mày: “Cô ta đưa cho anh những hình này làm gì?”
Dịch Trạch Duyên không nói, như cười như không nhìn cô. Bị anh nhìn, Lâm Thanh Thanh hơi mất tự nhiên, chậm rãi nói: “Anh nhìn em như vậy làm gì? Lúc Lương Hân đưa những tấm ảnh này cho anh chắc còn nói với anh một đống chuyện linh tinh đúng không? Chẳng lẽ anh tin những chuyện hoang đường cô ta nói?”
“Anh tin em.” Anh nói.
“Anh tin em thì sao còn nhìn em như vậy?”
May mà anh không tin người khác.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình phải giải thích với anh một chút: “Cũng không có gì, chỉ là đột nhiên gặp, anh ta liền hỏi em dạo này có ổn không, sau đó em vội vàng rời đi thì bị anh ta kéo tay.”
Anh không nói gì, vẫn chỉ nhìn cô chăm chú như cũ.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Ánh mắt này… chẳng lẽ còn muốn cô dỗ dành anh? Mà thôi, dỗ thì dỗ.
Lâm Thanh Thanh bước lên một bước ôm lấy cổ anh: “Được rồi, không có chuyện gì mà, anh như vậy em sẽ hiểu lầm là anh đang ghen đấy.”
“Em không hiểu lầm, anh đang ghen.”
“…”
Không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, hơn nữa còn tỏ ra đương nhiên, nhưng câu nói này phát ra từ Dịch Trạch Duyên trầm ổn khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Đã qua rồi mà.”
“Đã qua, nhưng anh vẫn muốn ghen.”
“…”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy anh hơi tùy hứng, hoàn toàn không thích hợp với anh, nhưng cô cảm thấy rất kỳ diệu.
Anh ghen tức là anh để ý đến cô, Lâm Thanh Thanh lại dỗ dành: “Khi đó em còn chưa biết anh có bộ dạng như thế nào, cho nên mới mắc sai lầm. Sao anh ta có thể so với anh được, người em yêu nhất là anh mà.” Cô kéo tay của anh cầm lấy: “Em thật sự rất rất yêu anh, bất kỳ ai cũng không sánh bằng, anh không ghen nữa được không?”
Cô nói rất dịu dàng, mỗi chữ đều ôn nhu tận xương, Dịch Trạch Duyên cảm thấy tim gan phèo phổi của mình như được vuốt ve an ủi.
Cô gái này đang dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng anh lại thích.
Cho nên không được ngừng, tiếp tục ngọt chết anh đi.
Lâm Thanh Thanh thấy anh bất động, liền nhào vào ngực anh, ôm lấy anh nói: “Em thật sự rất rất yêu anh, em không muốn anh tức giận vì những người không đáng này.”
Dịch Trạch Duyên quay đầu đi, lén lén cười. Anh không thể tiếp tục giả bộ được nữa, liền đưa tay ôm cô, ho nhẹ một tiếng, dùng giọng bình thường nói: “Được.”
Lâm Thanh Thanh thở phào một hơi, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là khó dỗ.
“Anh cho Lương Hân làm người phát ngôn cho sản phẩm mới của công ty.”
Dịch Trạch Duyên nghĩ vẫn nên nói chuyện này cho cô, anh không muốn mình và cô có bất kỳ hiểu lầm nào.
Lâm Thanh Thanh đẩy anh ra, mặt mũi tràn ngập dấu hỏi chấm: “Vì sao?”
Dịch Trạch Duyên giúp cô sửa lại tóc, trên mặt tràn đầy nhu tình: “Cô ta vất vả lắm mới chụp được những tấm ảnh này, không phải anh nên thưởng cho cô ta một chút sao?”
Mặt Lâm Thanh Thanh tràn ngập biểu cảm như đang nói có phải anh điên rồi không.
Dịch Trạch Duyên nói: “Tin anh, em sẽ hài lòng với phần thưởng anh tặng cho cô ta.”
Lâm Thanh Thanh : “…”
Mặc dù anh cười, nhưng nụ cười ấy như được phủ lên trên một lớp sương mù, khiến nét mặt của anh càng có vẻ thâm sâu khó dò. Lâm Thanh Thanh biết người này có một mặt dịu dàng, tuy nhiên trên thương trường, anh cũng rất thủ đoạn. Nhưng anh đã nói sẽ khiến cô hài lòng, dường như đã có tính toán riêng của mình, Lâm Thanh Thanh không hỏi nhiều nữa.
“Không còn sớm nữa, chúng ta đi đón con thôi.”
Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, kéo tay anh cười nói: “Được.”
Đi đến trường học đón Tiểu Uyên, sau đó ba người ngồi lên xe. Lâm Thanh Thanh nghĩ thời gian này cô vẫn luôn bận rộn, không có thời gian dành cho hai cha con, vừa hay mai là cuối tuần, trước đó cô đã đồng ý đưa tiểu Uyên đi chơi nhưng chưa đi được, cho nên liền nói; “Ngày mai là thứ bảy, chúng ta đưa tiểu Uyên đi chơi có được không?’
Bạn học nhỏ nghe thấy được đi chơi, không đợi ba trả lời đã phấn khích nói: “Được được được, con muốn đi.”
Lúc này Dịch Trạch Duyên mới nhớ đến một chuyện, liền nói với cô: “Vừa rồi quên nói với em, ngày mai anh phải đi Kỳ Châu một chuyến, phải kiểm tra lần cuối cùng trong năm, cũng coi như thăm hỏi mọi người một chút, dù sao cũng sắp đến tết rồi.”
Hai mẹ con nghe nói như thế thì hơi thất vọng. Dịch Trạch Duyên nhìn thấy hai gương mặt giống nhau đến mấy phần cùng tỏ vẻ thất vọng, trái tim như bị bóp chặt, Anh không đành lòng, vội vàng nói: “Ngày kia anh sẽ trở về, lúc đó sẽ bù cho hai mẹ con.”
Mặc dù thất vọng nhưng hai người vẫn hiểu cho anh, cuối cùng cũng gật đầu.
Thật là ngoan, lớn ngoan, nhỏ cũng ngoan. Dịch Trạch Duyên cảm thấy rất thỏa mãn, thậm chí còn đang muốn trì hoãn. Nhưng sớm hay muộn cũng đều phải đi, đi sớm một chút, xong việc là có thể về cùng bọn họ.
Có lẽ nghĩ đến ngày mai phải đi, buổi tối, Dịch Trạch Duyên liền quấn lấy cô làm mấy lần. Lâm Thanh Thanh thực sự không thể không khâm phục tinh lực của anh, hôm qua bọn họ vừa mới làm đấy.
Vẫn là tới khuya mới ngủ, nhưng sáng hôm sau Lâm Thanh Thanh tỉnh dậy rất sớm. Dịch Trạch Duyên không có ở trên giường, Lâm Thanh Thanh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, mới bảy giờ, anh không đi sớm vậy chứ?
Lâm Thanh Thanh đi xuống dưới, dưới tầng cũng không có ai. Cô hơi tức giận, Dịch Trạch Duyên đi mà không thèm nói với mình một tiếng. Văn tẩu đang làm bữa sáng trong bếp, thấy cô đi xuống, phòng nào cũng ngó một chút, có lẽ là đang tìm Dịch Trạch Duyên, Văn tẩu liền nói cho cô biết Dịch Trạch Duyên đang ở sân sau.
Lâm Thanh Thanh thở phào một hơi, chạy đến sân sau, đi vào phòng tập thể hình, quả nhiên thấy Dịch Trạch Duyên ở đó. Anh đang đu xà, quay lưng về phía cô, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Động tác của anh rất chuẩn, cơ bắp trên người rất đẹp. Vì vận động nên người anh toát nhiều mồ hôi, mồ hôi óng ánh dính ướt sau lưng. Lâm Thanh Thanh cảm thấy cả căn phòng tràn ngập mùi hương nam tính của anh, mà khi hoạt động, một tiếng rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng, nếu phụ nữ nghe thấy có lẽ đều không chịu được.
Anh vừa làm xong một lần, Lâm Thanh Thanh không nhịn được chạy tới ôm anh từ phía sau.
Đột nhiên bị ôm, cơ thể Dịch Trạch Duyên sững lại, nhưng biết là cô anh liền trầm tĩnh lại, sau đó tách tay cô ra: “Trên người anh toàn mồ hôi, không chê anh bẩn sao?”
Cô ôm không buông tay.
Sáng sớm đã chạy đế nũng nịu với anh, dính người như thế khiến anh không biết phải làm sao?
Lâm Thanh Thanh cũng không quá đáng, ôm một lúc liền buông ra, nói: “Anh tập tiếp đi.”
“Tập xong rồi.” Anh kéo tay cô đi ra ngoài.
Lâm Thanh Thanh bị anh nắm tay kéo đi, cô lau mồ hôi cho anh, nói: “Sao mới sáng sớm đã đi tập rồi, hôm qua ngủ muộn như vậy, anh không thể ngủ thêm một chút sao?”
“Sao có thể không cực khổ rèn luyện được? Không thì em cho là anh lấy thể lực để động eo ở đâu ra?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Thể lực… động eo…
Lâm Thanh Thanh nhìn anh, vẻ mặt của anh rất tự nhiên, như chỉ đang kể lại một câu chuyện rất bình thường với cô.
Anh sao lại…
Lâm Thanh Thanh bất mãn nói: “Anh rèn luyện thân thể là vì chuyện đó?”
Lông mày Dịch Trạch Duyên hơi nhíu, cười tủm tỉm nhìn cô: “Không thì vì cái gì?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Cô có cảm giác mình đang bị đùa giỡn, người ta nói tự nhiên như vậy, dường như tất cả vốn dĩ nên như thế. Mặt Lâm Thanh Thanh xanh xanh hồng hồng, không còn dám phản ứng lại anh, cứ như vậy bị anh kéo về phòng.
Dịch Trạch Duyên vọt vào phòng tắm, khi tắm xong đi ra chỉ còn mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen. Đồ lót được thiết kế rất vừa vặn, nhìn anh gợi cảm muốn chết. Anh mặc quần dài lên rồi lại mặc áo trong vào, Lâm Thanh Thanh một tay đỡ trán nhìn anh chăm chú.
Người đàn ông gợi cảm thanh nhã, mặc quần áo cũng có thể gợi cảm như thế.
“Không còn sớm nữa, anh phải xuất phát đây.” Anh vừa cài nút tay áo vừa đi ra cửa: “Em và con ở nhà nhé, sáng sớm mai anh sẽ về.”
Lâm Thanh Thanh chạy đến ôm anh/
Dịch Trạch Duyên: “…”
“Ôm một cái, một cái thôi.”
Trình độ dính người của cô gái này càng ngày càng thay đổi.
Quá dính người, sau này phải làm sao?
Dịch Trạch Duyên nhìn cô gái đang ôm eo anh không buông, không nhịn được cười lên, ho nhẹ một tiếng chỉnh lại sắc mặt: “Em còn như vậy, anh sẽ không đi nổi.”
Lâm Thanh Thanh cảm thấy mình phải hiểu chuyện hơn, liền từ từ buông tay ra: “Được rồi, anh đi đi.”
Bộ dạng thất thần tủi thân làm anh không chịu được.
“Mau thay quần áo đi, cùng anh đến Kỳ Châu.”
Lâm Thanh Thanh nhìn anh: “…”
“Nhưng lần này đi anh sẽ rất bận, có lẽ không chăm sóc em được.”
Giống như một đứa trẻ nhận được kẹo, trái tim nhỏ của Lâm Thanh Thanh nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng cô vẫn chưa quên tiểu Uyên: “Vậy con thì phải làm sao?”
“Nó đồng ý thì cùng đi, không đồng ý thì đưa nó đến nhà dì lớn.”
“Được được được, em đi thay quần áo liền.”
Lâm Thanh Thanh thay quần áo xong liền tới gõ cửa phòng tiểu Uyên. Bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên vừa mới tỉnh, khuôn mặt vẫn còn đang buồn ngủ.
“Tiểu Uyên, ba mẹ muốn đi Kỳ Châu, con có muốn đi cùng không?”
“Kỳ Châu?”
Tiểu Uyên nhớ đến lần trước bọn họ đến Kỳ Châu, mẹ liền kéo bé và ba ngủ chung, nhưng nếu bé, ba và mẹ cùng ngủ chung thì họ không thể sinh em gái cho bé được.
Nghĩ vậy, bạn nhỏ tiểu Uyên kiên định lắc đầu: “Con không muốn đi.”
Lâm Thanh Thanh liền nói: “Vậy mẹ đưa con đến nhà dì lớn được không?”
Bạn nhỏ gật đầu, cười nói: “Cũng đã mấy ngày con chưa nhìn thấy dì lớn, con rất nhớ dì.”
Lâm Thanh Thanh liền bảo bé đi ngủ thêm một chút, lát nữa cô sẽ gọi cho chị để chị đến đón bé. Làm xong những chuyện này, Lâm Thanh Thanh liền xuất phát cùng Dịch Trạch Duyên.
Bởi vì lần này không nói trước, nên khi hai người đến Dịch gia cũng không được đón tiếp phô trương như lần trước, chỉ có ba người ăn cơm trưa, anh em Lục gia và người nhà Trình gia đều không tới. Bởi vì Tiểu Uyên không đến, lúc ăn cơm, Trương Thục Hỉ còn hơi thất vọng.
Dịch Trạch Duyên thật sự rất bận, cho nên sau khi ăn cơm xong liền rời đi. Trương Thục Hỉ hẹn bạn chơi mạt chược, liền giao cho quản gia đưa cô đi thăm quan.
Sân vườn của Dịch gia rất lớn, quản gia đưa cô đi dạo một vòng chắc cũng tốn khá nhiều thời gian. Lâm Thanh Thanh sợ làm trễ việc của người khác, liền nói: “Tự cháu dạo chơi là được, chú cứ làm việc của mình đi ạ.”
“Vậy được, có chuyện gì thì phu nhân cứ gọi điện cho tôi.”
“Nhưng mà, ở đây có rất nhiều phòng, cháu đều có thể xem sao ạ?”
Quản gia nói: “Đương nhiên, phu nhân là bà chủ của nơi này, bất kỳ chỗ nào ở đây phu nhân cũng có thể đi.”
Sân vườn của Dịch gia rất lớn, bên trong có rất nhiều căn biệt thự mang phong cách khác nhau, thiết kế sân vườn cũng rất độc đáo. Nghe nói đến mùa hè, mấy cái sân vườn trở thành thắng cảnh cho du khách tham quan.
Lâm Thanh Thanh đi đến trước một căn biệt thự mang phong cách của những năm hai mươi ba mươi. Trong biệt thự có người trông coi, là một cô gái trẻ tuổi, mặc trang phục chuyên nghiệp chào cô: “Phu nhân muốn thăm quan nơi này ạ?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu, cô gái liền kéo cửa ra giúp cô. Nơi này chắc là thư phòng, có thể gọi là thư viện, bên trong đều dùng để lưu trữ sách, trên vách tường có rất nhiều ảnh chụp chung, trong đó còn có mấy tấm ảnh thời dân quốc, là người nhà họ Dịch chụp cùng với nhân vật vĩ đại trong lịch sử.
Lâm Thanh Thanh sợ ngây người. Nghe nói tổ tiên Dịch Trạch Duyên rất nổi tiếng, trong lịch sử cận đại còn ghi lại. Xem ra bối cảnh Dịch gia thực sự không đơn giản, mà cái thư viện này cũng là nơi để du khách tham quan. Có thể trở thành nơi tham quan, đương nhiên bên trong cũng phải có đồ.
Lâm Thanh Thanh tham quan một lúc rồi đi ra, phía trước là sân chơi của trẻ con, nghe nói nơi này là Dịch phu nhân sai người sửa lại cho Dịch Bắc Uyên, nhưng hiện giờ không mở cửa, thỉnh thoảng vào mùa hè cũng sẽ có du khách đưa con đến đây chơi.
Cách khu vui chơi một chút về phía bắc, có một ngôi nhà gỗ nhỏ thấp nằm xen kẽ với sân biệt thự, trông không bắt mắt lắm.
Không có người trông coi giống như các biệt thự khác, ở đây không có người, mà cửa cũng không khóa lại. Lâm Thanh Thanh đẩy cửa đi vào, không ngờ nơi này lại được quét dọn sạch sẽ.
Căn phòng rất lớn, bốn vách tường đều là tủ kính đựng bát, bên trong là một số bộ sưu tập, giữa căn phòng chính là một chiếc đàn dương cầm.
Đó là một cây đàn dương cầm Besson, có vẻ đã được nhiều năm rồi, hoa văn khắc trên đàn đều bị mờ theo thời gian. Lâm Thanh Thanh bước đến thử âm sắc, thử xong lập tức mừng rỡ.
Âm thanh vang lên ổn định, tone vừa trong trẻo vừa có lực rung động, cộng hưởng mạnh mẽ, mà cảm xúc rất tốt, đây chắc chắn là một chiếc đàn hiếm có.
Chắc hẳn ai học nhạc cũng gặp phải vấn đề này, khi nhìn thấy một cây đàn piano hay thì khó có thể kìm nén được sự phấn khích. Lâm Thanh Thanh không kìm được, cô ngồi xuống trước cây đàn và bắt đầu chơi những giai điệu quen thuộc của mình.
Trong lúc nhất thời, cô bị cuốn hút bởi giai điệu và xúc cảm của cây đàn, Lâm Thanh Thanh đàn mê mẩn, sau khi chơi một bản nhạc, cô ấy nhận ra trong phòng có thêm một người.
Là Lục Tu Viễn.
“Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?”
Lục Tu Viễn cười nói: “Không cần khách sáo như thế. Nếu em không chê, cứ gọi anh cả là được.”
Lâm Thanh Thanh cười không nói.
Lục Tu Viễn đi tới: “Đây là phòng chơi đàn của ba anh.”
Lâm Thanh Thanh vội vàng đứng lên: “Xin lỗi, em không biết.”
Vừa rồi quản gia nói với cô, tất cả mọi nơi đều có thể đi dạo, không ngờ cái chỗ không đáng chú ý này lại là phòng chơi đàn của ba Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn nói: “Chắc là em cảm thấy rất kỳ, người muốn làm giàu bằng cờ bạc như ba anh lại còn thích âm nhạc.”
Lâm Thanh Thanh vội nói: “Không có, âm nhạc không có ranh giới.”
Khi đang nói chuyện, Lục Tu Viễn đã đi tới, lúc này Lâm Thanh Thanh còn đang đứng bên cạnh đàn dương cầm. Lục Tu Viễn đi đến trước đàn dương cầm, sau đó ấn lên mấy lần, trong phòng lập tức vang lên một loạt âm thanh.
Khi Lục Tu Viễn đi đến trước mặt cô, Lâm Thanh Thanh ngửi thấy trên người anh ta có một mùi rất lạ, chắc chắn đàn ông sẽ không dùng loại nước hoa nồng đậm như vậy.
Lâm Thanh Thanh cũng không nghĩ nhiều, nói với Lục Tu Viễn: “Em đi nơi khác thăm quan.”
Cô đi đến cửa vặn chốt ra, lúc này mới nhận ra không thể xoay chốt. Lâm Thanh Thanh thử mấy lần không được, liền nói với Lục Tu Viễn: “Có thể mở cửa giúp em không?”
Lục Tu Viễn không nhúc nhích, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Lâm Thanh Thanh cũng biết có chỗ không đúng, ngực cô bắt đầu khó chịu, đầu cũng choáng váng, tất cả trước mắt bắt đầu chồng chéo lên nhau, mà Lục Tu Viễn đang đi từng bước về phía cô.
Lâm Thanh Thanh vô thức lùi lại, bước chân không vững, đi lại cũng không ổn, lùi về sau hai bước rồi ngồi thụp xuống đất. Lục Tu Viễn đã đến rất gần, Lâm Thanh Thanh nhận ra nguy hiểm, vội vàng dùng tay sờ soạng, cô sờ thấy trong hộc tủ có một chiếc tượng đầu tê giác liền cầm đập vào anh ta.
“Anh muốn làm gì? Không được tới đây.”
Trong nháy mắt này, đầu cô đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức, dường như có người cũng ngồi xổm bên cạnh cô, anh ta nắm chặt chân của cô, nhưng cô không muốn anh ta tới gần, không ngừng ném đồ vào người anh ta.
Đầu truyền đến một cơn đau đớn, Lâm Thanh Thanh kêu lên sợ hãi, cô đập đầu vào cạnh tủ, hi vọng mình có thể tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng mà cô càng đụng đầu, càng nhiều ký ức xa lạ như thủy triều vỡ đê ập đến trong đầu cô…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.