Khấu Đông nhìn viên mộc châu nho nhỏ đang được Tà Thần đặt giữa lòng bàn tay, nó tỏa ra một tầng hắc khí lạnh lẽo. Hắc khí kia bay ra bốn phía như tô điểm thêm cho màu đỏ rực khiến nó càng tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.
Y thoáng nhìn thấy một màu đỏ tươi, hạt châu này khiến tay Tà Thần lây nhiễm màu đỏ tươi của máu. Nó hơi hơi nhúc nhích, nhìn chẳng khác nào trái tim chân thật đang bị người ta cầm ở trên tay. Nhìn càng lâu thậm chí còn cảm thấy hơi choáng váng.
Khiến cho người ta cảm thấy không dễ chịu gì.
Diệp Ngôn Chi nhíu mày, hắn nhìn Tà Thần, đương nhiên cũng không cho rằng thứ này có gì tốt đẹp gì.
Khấu Đông cũng không ngoại lệ.
Tà Thần nhìn chằm chằm trái tim kia, thái độ nhiệt tình tới mức không bình thường. Cứ như đây chẳng còn là viên mộc châu hắc khí bay quanh mà là dạ minh châu lóng lánh rực rỡ.
"Tới đây nào," Tà Thần ép giọng xuống, bên trong còn chứa niềm vui không thể giấu hết, như một loại độc dược ngọt ngào, dẫn dắt Khấu Đông đi vào bên trong thần miếu, "Tới nào —— chỉ cần em đến đây, ta sẽ đưa nó cho em."
Chỉ cần là người bình thường thì sẽ chẳng có ai lại nghe theo vào lúc này.
Huống chi Khấu Đông còn biết rõ đây là cái bẫy.
Người tí hon ngồi trên vai Khấu Đông, mặt không cảm xúc nhìn một màn này, đột nhiên hắn cảm nhận được một rung động nhỏ bé.
Ánh mắt thanh niên vẫn cứ chăm chú đuổi theo hạt châu kia, y bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440522/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.