Chương trước
Chương sau
Bọn họ chờ đợi ở trong làn sương mù dày đặc, một lúc sau, một bóng người vội vàng hốt hoảng, lảo đảo xuất hiện từ sau sương mù.
Người nọ không hề đeo mặt nạ, vì vậy Khấu Đông liếc mắt một cái đã ngay lập tức nhận ra —— đó là Ngưu Tinh bị chỉ ra và chọn vào đêm nay. Ngưu Tinh là một người phụ nữ trung niên, lúc này dường như bị thương ở chân, khập khiễng đi về phía bọn họ, sau khi nhìn thấy áo choàng màu trắng của Khấu Đông thì bước chân của bà đột ngột dừng lại.
Hô hấp của bà vẫn chưa bình ổn trở lại, thở hổn hển dữ dội, cảnh giác nhìn về phía Khấu Đông.
Khấu Đông giơ tay về phía bà ấy, biểu hiện việc y không có suy nghĩ làm hại bà ấy.
Người phụ nữ nhìn nửa ngày, thấy y thật sự không đi tới thì liền bước chân đi về phía cuối ngã tư đường. Tuy rằng đi đứng không quá linh hoạt, nhưng dù sao thì người vẫn còn sống.
Ở quan điểm của Khấu Đông, việc này ít nhất cũng coi như là một chuyện tốt.
Diệp Ngôn Chi hỏi y: "Đi không?"
Nếu như bây giờ mà còn không đi, chờ đến khi bị thôn dân phát hiện mình là cái thứ đầu sỏ gây chuyện, lúc đó chỉ sợ không dễ dàng rời đi được nữa rồi.
Khấu Đông nói: "Đi thôi."
Y lặng lẽ đi dọc trở về theo con đường nhỏ, lần lượt nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt của hai bên thôn dân, như thể bị tiếng khóc của đứa nhỏ quấy nhiễu. Có người cầm theo gậy gộc rồi đi ra khỏi cửa nhà mình. Nếu Khấu Đông chỉ chậm lại vài phút thì chắc chắn y sẽ bị những thôn dân này chặn lại vây kín.
Khấu Đông chui vào trong phòng của chính mình, rốt cuộc y cũng yên tâm hạ tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng xuống. Y nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh lộn xộn, tiếng bước chân cùng tiếng quát tháo vang lên, thản nhiên nói: "Đêm nay chắc là một đêm không yên ổn."
Diệp Ngôn Chi nói: "Đây mới là đúng. Bọn họ không có tư cách có một cuộc sống bình yên."
Bây giờ ngẫm lại, hắn vẫn không hề có thiện cảm đối với đám thôn dân lấy oán trả ơn này, hoàn toàn hiểu được Tà Thần đang làm cái gì.
Hắn nhảy xuống khỏi vai Khấu Đông, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, "Hôm nay khi ở chỗ Tần Đồng, vì sao cậu lại hỏi về chuyện Đàn hương?
Thanh niên loài người này không phải là kiểu sẽ đi hỏi những điều vô nghĩa trong những vấn đề quan trọng. Hễ là vấn đề mà y nói ra khỏi miệng, chắc chắn y đã phát hiện ra được cái gì đó.
Khấu Đông trả lời: "Là để nghiệm chứng suy đoán của mình."
Diệp Ngôn Chi: "Vậy kết quả nghiệm chứng đâu?
Khấu Đông nhẹ giọng cười, thấp giọng nói: "Giống hệt như những gì đã tưởng tượng."
"...."
"Bây giờ chỉ có một vấn đề vẫn chưa được rõ ràng," Khấu Đông thả lỏng toàn thân, tựa đầu thật mạnh vào trên gối đầu. Y nhìn chằm chằm vào trần nhà ở trên cao, thì thào, "Hắn —— rốt cuộc vì sao muốn báo thù?"
Y mơ hồ cảm giác được, đây chính là đáp án quan trọng nhất để có thể giải quyết được phó bản này một cách triệt để.
Ngày hôm sau, trong thôn không hề vang lên tiếng nhạc trống, không ai đưa tang.
Khi Khấu Đông tỉnh dậy, phát hiện ra ở đầu giường của mình lại là mặt nạ thần Chung Quỳ, như thể y đang quay trở về ngày đầu tiên.
Y đi ra khỏi cửa, nhìn thấy có một Na thần đang ngồi xổm ở trên đường, thấp giọng oán giận cái gì đó. Khấu Đông nghe thấy âm thanh quen thuộc, liền tiến lên vỗ vỗ đối phương —— người bị vỗ ngay lập tức xoay người lại... Ấy, đã đổi thành mặt nạ Táo Quân.
Cô nhìn Khấu Đông từ trên xuống dưới, nói: "Anh lại là thần Chung Quỳ à?"
Khấu Đông gật đầu.
"Thần Chung Quỳ tốt mà," ngày hôm qua là Nhị Lang Thần, hôm nay là Táo Quân hâm mộ nói, "Vì thần Chung Quỳ có thể tróc quỷ...."
Khấu Đông mỉm cười, tránh được đề tài này, hỏi lại: "Cô ở chỗ này làm cái gì đấy?"
Táo Quân nói: "Ồ, tôi đang nhìn thôn dân hôm nay —— dường như bọn họ không được bình thường cho lắm."
Trên thực tế, những lời cô ấy nói cũng coi như uyển chuyển, thôn làng hôm nay ồn ào khác hẳn ngày thường. Trong mỗi nhà đều truyền ra thanh âm đập phá tranh cãi ầm ĩ, có người còn chạy ra khỏi cửa, đập đầu vào tường với vẻ mặt thống khổ.
Tưởng chừng như vừa mới đặt chân vào một bệnh viện tâm thần cỡ lớn vậy.
Khấu Đông so với bất kỳ ai đều hiểu rõ được khung cảnh trước mắt này xảy đến như thế nào, lại vẫn tỉnh bơ nói, "Sao lại như thế này?"
Táo Quân nói không biết, "Cái này ai mà hiểu được, vừa tỉnh dậy thì đã như thế, có khi là đã làm chuyện gì trái với lương tâm."
Khấu Đông hỏi: "Vì sao cô lại nghĩ rằng bọn họ làm chuyện trái với lương tâm, mà không phải là do bị ai hại?"
Táo Quân ngẩng đầu nhìn y, như không thể tin nổi.
"Làm ơn đi ——" Cô chỉ vào một thôn dân đang ngồi yên ở trong góc tường gần đó, "Anh xem dáng người của bọn họ kìa, rồi lại nhìn trưởng thôn đi đứng kìa, bọn họ có thể bị ai hại chứ?"
Âm thanh của cô chợt ngừng lại, rất nhanh sự lạnh lẽo lại xâm nhập đến.
"Biến thành như thế, đều là do bọn họ gieo gió gặt bão."
Lúc này, thái độ điểm nhìn của cô cùng Diệp Ngôn Chi không mưu mà hợp.
Khấu Đông không hề trả lời mà chỉ nhẹ nhàng khịt mũi một phát. Chợt, y cũng nâng ánh mắt lên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào thôn dân đang không ngừng hoảng loạn kia.
"Đúng vậy," Y nheo mắt lại, nói, "Có thể oán giận ai cơ chứ?"
Khi mọi người không sẵn sàng chấp nhận sự thật, ngoài việc tự thôi miên chính mình, còn có thể thôi miên cả người khác.
Những thứ này đều là mơ....
Đều là giả dối, không thật sự tồn tại.
Họ nói điều đó với bản thân thường xuyên hơn và họ sẽ tin điều đó tự tận đáy lòng của mình. Mặc kệ ở quê có cười đùa thoải mái như thế nào khi đưa tang, mặc kệ bản thân bao nhiêu tuổi, mặc kệ việc bình thường thôn trưởng đi đứng không được linh hoạt, đứa nhỏ nhà hàng xóm một li cũng không cao lên.... Bọn họ đều vẫn sẽ vững chắc tin tưởng, tất cả những điều này đều chỉ là ảo tưởng.
Những người sống trong thôn Sơn Hải vẫn là người sống, những người có thể phạm phải tội báng bổ xúc phạm, chính là những người tha hương.
Những lời này đã được nói rất nhiều, nhưng nó vẫn chưa trở thành sự thật.
Mà hiện giờ, Khấu Đông đã hoàn toàn phá vỡ tầng sa mỏng này.
Tất cả những gì còn lại bây giờ là hiện thực tàn khốc đang dồn nén trên người bọn họ.
Thôn Sơn Hải cuối cùng cũng nhớ lại được quá khứ mà chính mình đã cố gắng vùi lấp đi. Phần nghiệp chướng nặng nề này đè ép họ, khiến họ không thể nào thở nổi.
.... Bọn họ giết thần.
Bọn họ giết thần......
Không có NPC nào ra tay ngăn cản, điều này giúp cho nhóm mặt nạ đuổi tà đi thăm dò thôn làng càng thuận tiện hơn. Khấu Đông tạm biệt Táo Quân, một mình đi về hướng thần miếu, phát hiện ra hai thôn dân phụ trách canh giữ cửa cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Y dứt khoát thoải mái, lập tức đẩy cửa miếu ra.
Vẻ mặt của tượng thần không còn vẻ từ bi như lúc trước. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, như là đang nhìn thấy thôn dân vùng vẫy đấu tranh, một tia cười lạnh hiện lên trên khóe môi.
Hiện tại Diệp Ngôn Chi nhìn Tà Thần này thì thấy không được thuận mắt cho lắm, nhân tiện mở mồm nói: "Nụ cười xấu xí."
Khấu Đông: "...."
Gần đây con trai y ác độc hơn hẳn.
Y thuận tay xoa xoa khuôn mặt của người tí hon.
Sự thù địch, tàn bạo của hắn chỉ nhằm về phía tượng thần, nhưng quay sang Khấu Đông thì lại ôn tồn hẳn lên. Hắn ôm lấy ngón tay kia rồi cọ cọ hai bên má của mình lên đó.
Cuối cùng Khấu Đông cũng xác nhận được số lượng đèn dầu.
Có một trăm năm mươi bảy ngọn đèn dầu, hiện tại chỉ thiếu số lượng thôn dân.
Số lượng này cũng không dễ biết, không thể đi gõ cửa từng nhà được.
Dù sao thì đây cũng không phải tổng điều tra dân cư.
Ngược lại Khấu Đông vẫn thoải mái, lưu loát nói: "Vậy gọi bọn họ tới."
Diệp Ngôn Chi: "... Gọi kiểu gì được?"
Khấu Đông nói nhẹ nhàng như vậy, ngược lại làm cho hắn thấy hơi khó hiểu.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Khấu Đông đã nhấc đèn dầu lên.
Diệp Ngôn Chi: "?"
Khấu Đông nheo mắt lại, liếc mắt quan sát những ngọn đèn đang cháy rừng rực.
"Nhiều dầu thật nhỉ."
Y chỉ nói ra ý nghĩ như vậy.
Diệp Ngôn Chi: "??"
Khấu Đông dỡ mấy nén hương được dâng nạp ở trước mặt tượng thần xuống, thuận tiện mượn chút lửa từ ngọn đèn dầu. Ngọn lửa màu đỏ hơi hơi bốc cháy trên cây hương.
Khấu Đông còn ngại lửa đốt ra không đủ mạnh, lại nói với tượng thần: "Tôi mượn thêm một chút đồ nhé."
Y xé một miếng vải từ trên màn treo ở trên xuống, ngay lập tức đốt hết.
Diệp Ngôn Chi nhìn một loạt động tác thành thạo như nước chảy mây trôi, lưu loát đến mức sinh động của y, dần dần cảm thấy hít thở không thông, "Cậu..."
Động tác của người này khiến hắn có chút bối rối đó!
Ngọn lửa dần dần biến thành quả cầu lửa. Khấu Đông che chở cho ngọn lửa, bình tĩnh nói: "Muốn làm được thì vé phải lớn chứ."
Diệp Ngôn Chi: "???"
"Con trai cưng," Khấu Đông phấn khởi nói, "Chúng ta thiêu rụi cái thôn này đi!"
"...."
Người tí hon hoàn toàn choáng váng, nghẹn họng không nói được gì nữa.
Vốn dĩ hắn nghĩ là Khấu Đông đang nói giỡn.
Nhưng khi Khấu Đông thật sự ngồi xổm ở góc tường của một ngôi nhà, bắt đầu đổ dầu một cách nghiêm túc, lúc này hắn mới nhận ra rằng, dường như thanh niên này định chơi thật.
—— Đốt thật đấy.
Những tấm vải thấm đẫm dầu, lan tràn trải dài trên mặt đất như một miếng thảm thật dài.
Ngay lúc này Khấu Đông cúi thấp người xuống, chậm rãi đưa ngọn lửa trong tay đến gần.
Cùng với âm thanh "bùng" khe khẽ, ngọn lửa chợt lóe lên, thuận theo địa hình tiến về phía trước, biến đoạn đường này trở thành một dòng sông dài tràn ngập màu đỏ cam của lửa.
Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, vẻ mặt của Diệp Ngôn Chi đang đứng thẳng trên vai Khấu Đông tràn ngập vẻ sững sờ đến chết lặng.
Đến tận phó bản thứ hai hắn mới làm bạn ở bên người Khấu Đông, nên vẫn chưa nhìn qua thao tác của Khấu Đông khi đốt cháy lâu đài cổ. Hiện giờ may mắn được mở mang tri thức, mới biết được Khấu Đông này chơi lửa rất thành thạo, chuyên chọn những ngôi nhà có kết cấu bằng gỗ để xuống tay, đốt một cái chuẩn đét luôn. Một bên vừa đổ dầu, một bên lại hô hoán kêu cứu, "Cháy rồi, dập lửa mau!"
Nỗi sợ lửa trong lòng thôn dân vẫn không hề nhạt đi, khi bọn họ làm quỷ thì bọn họ sẽ bị lửa trong tay tượng thần hỏa thiêu đến hôi phi yên diệt. Mặc cho bây giờ thay đổi thành cơ thể người, sự sợ hãi này cũng đã ghim sâu dưới đáy lòng, chỉ cần nghe thấy từ lửa thôi thì trong lòng họ cũng đã sợ hãi hoảng hốt.
Cho dù biết rõ rằng lúc này bản thân sẽ không bị chết cháy, nhưng vẫn không khống chế được mà chạy ra khỏi cửa, gấp rút vội vã tránh xa nơi có lửa một chút.
Phía ngoài đường cũng có lửa, sử dụng lửa để đốt tại đây sẽ khiến cho họ không thể không tập trung về phía cửa thần miếu. Khấu Đông ngồi xổm tại chỗ, giống như người chăn lợn đang chờ đợi lợn con tự quay về chuồng, chầm chậm đếm số lượng người đang sợ hãi hoảng sợ chạy vào, "Một người, hai người, ba...."
"Một trăm năm mươi, một trăm năm mươi mốt... Một trăm năm mươi hai."
Y nói: "Tổng cộng có 152 người."
Diệp Ngôn Chi nói: "Điều này có nghĩa là trong đội ngũ còn có năm con quỷ nữa."
Khấu Đông sửa chữa lại hắn: "Là sáu."
Có có một con quỷ nữa, bởi vì bị chỉ ra và xác nhận thành công nên đèn đã tắt rồi.
Diệp Ngôn Chi gật đầu, ngược lại hắn cũng suýt quên mất.
"Như vậy thì chúng ta có thể trả lời được vấn đề," y nói, "Khi vừa mới đặt chân vào trò chơi đã có sáu người và sáu quỷ. Cũng cân bằng đấy."
Trong khi y vừa nói ra những lời này, hệ thống đã hiển thị một khung gợi ý.
【Vui lòng xác nhận đây có phải đáp án cuối cùng hay không, trả lời chính xác có thể rời khỏi phó bản ngay lập tức. A: phải, B: không phải.】
【Vui lòng chú ý, mỗi một lần lựa chọn đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của người chơi. Xin người chơi lựa chọn cẩn thận. 】
Người tí hon nói: "Cái này là đáp án cuối cùng, không còn có thôn dân nào khác nữa."
Mọi người đều đã tập trung ở nơi này.
Chẳng qua dù nói như thế, nhưng lông mày của Diệp Ngôn Chi vẫn nhíu chặt lại.
Khấu Đông hỏi hắn: "Thế nào?"
"... Rất đơn giản." Người tí hon do dự trả lời, "Tôi luôn cảm thấy còn có gì đó không ổn lắm."
Hắn hiểu rõ hệ thống hơn bất kỳ người chơi nào. Nỗi ám ảnh của hệ thống đối với Khấu Đông cũng không dễ dàng khái quát được —— vì để giữ thanh niên này lại, hệ thống sẽ chui qua hết tất cả các lỗ hỏng có thể khai thác trong quy tắc trò chơi để có thể nâng cấp độ khó của trò chơi này lên.
Nhưng nếu cứ cho ra đáp án như thế thì cũng hơi suôn sẻ quá.
Chỉ cần bọn họ tìm ra mối quan hệ tương ứng giữa thôn dân cùng ma quỷ, sau đó nối ghép lại cùng với số lượng đèn dầu ở trong thần miếu —— Việc này đối với Khấu Đông mà nói, cũng không coi như việc gì khó khăn cả.
Hắn vừa nói xong câu đó, ngược lại Khấu Đông khẽ cười rồi đứng lên. Y trả lời: "Nói đúng đấy."
Dứt lời, y không chút do dự chọn không đúng.
Khung hệ thống khẽ nhấp nháy như thể có chút không muốn, không cam lòng, rồi ngay lập tức biến mắt ngay trước mặt bọn họ.
Diệp Ngôn Chi còn ngồi ở trên vai Khấu Đông, rốt cuộc cũng nói ra ý nghĩ trong lòng mình, "Tôi luôn cảm thấy có một cái mặt nạ đuổi tà vẫn không thay đổi."
"Ai?"
Người tí hon thâm trầm nói: "Người luôn đến tìm cậu."
Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ câu "Eo thật nhỏ" kia, mỗi lần nhớ tới đều thấy khó chịu trong lòng,"Cô ta không giống như một người chơi."
Ngược lại thì càng giống một NPC hơn.
Khấu Đông: "Nếu như là NPC thì cần phải tính vào số lượng quỷ."
Căn bản thì cũng không cần để ý một người cụ thể nào đó có phải hay không.
Diệp Ngôn Chi vẫn đang có cảm giác không đúng. Hắn do dự nói: "Đến bây giờ NPC chính của phó bản vẫn chưa xuất hiện."
Chỉ có một pho tượng thần to lớn ngu ngốc cứ lắc lư trước mặt bọn họ cả ngày, điều này rõ ràng không hợp lý.
Mà chỉ số thông minh của tượng thần kia cũng không giống với một NPC chính của một phó bản trò chơi....
Khấu Đông dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chăm chú vào con trai của mình, cảm thán nói: "Nhãi con, cưng thật thông minh đấy."
Đột nhiên Diệp Ngôn Chi được khen ngợi, thế mà hắn lại cảm thấy có chút không quen.
Kết quả là khi cha già họ Khấu mở mồm nói câu sau đó, "Vừa nhìn đã biết là di truyền gen của mình rồi."
Diệp Ngôn Chi: "...."
Thần linh đặc biệt thì di truyền kiểu gì được.
"Lại đi tìm thôi." Khấu Đông nói, "Nhất định còn có cái nào đó vẫn chưa tìm được."
Trong khi nhóm thôn dân còn đang hoảng hốt lo sợ tập trung ở thần miếu, Khấu Đông đã xoay người đi đến nhà của trưởng thôn, trong một chiếc hộp gỗ chất đầy tro cốt, y phát hiện ra một cuốn sổ nặng trịch ghi công đức ở đó.
Mở ra, đó là bản ghi chép về vị thần linh đầu tiên mà thôn dân thờ phụng.
"Ngày này tháng nào năm nọ, trong thôn nào đó, dâng nạp vài cân dầu vừng."
"Ngày này tháng nào năm nọ, trong thôn nào đó, dâng nạp mấy bình rượu, bao nhiêu tiền hương khói...."
Một quyển thật dày như này đều ghi chép như thế. Thần che chở cho thôn Sơn Hải trong mấy trăm năm, thôn dân cũng thờ phụng mấy trăm năm.
Khấu Đông lại tiếp tục lật, ở một vài trang sau, đột nhiên y nhìn thấy một bản ghi chép khác hẳn so với những trang khác.
"Ngày này tháng nào năm nọ, thôn láng giềng không tên nào đó, dâng nạp một chén cơm trắng."
Chỉ có vài từ ít ỏi.
Khấu Đông xem đi xem lại cái này, lại tiếp tục lật tiếp, nhưng vẫn chưa thấy ghi chép nào về người vô danh. Một cuốn sổ ghi chép công đức nặng như thế này, chỉ có duy nhất một cái này không thuộc về người của thôn Sơn Hải.
Khấu Đông trầm tư một lát, xé trang giấy kia ra rồi nhét vào trong túi của mình.
Y chọn lúc rảnh rỗi đến tìm Tần Đồng. Từ đầu đến cuối Tần Đồng vẫn thấy xấu hổ với bọn họ, tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn [1], thấy được bản ghi chép này, cau mày trầm tư hồi lâu mới vỗ tay bộp một cái, "Đúng rồi, có người khác từng tới!"
[1] Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ không nói hết.
"Không phải thuộc thôn Sơn Hải", Tần Đồng trả lời, "Là thôn Cố Gia ở bên cạnh... Hình như là người ăn xin trong thôn của bọn họ."
Cậu ta lại nói tiếp, lại khẽ thở dài một hơi.
"Thôn Cố Gia đó, hiện tại đã không còn rồi."
"Mỗi thôn đều sẽ có một vị thần. Nhưng thần nói, thôn của bọn họ vốn không tồn tại thần linh chính vị, bởi vậy nên đều đã chết sạch sẽ trong một lần động đất — —— ngay cả một người cũng không còn thừa lại."
Tần Đồng lặp lại suy nghĩ một lát, lại khoa tay múa chân nói.
"Đó là một đứa nhóc, vóc dáng cũng không cao lắm, khoảng chừng này... Ba mẹ đều chết sớm, chỉ còn lại duy nhất một mình nó. Trong thôn cũng không có ai chăm nom săn sóc nó, nhà nào cũng đều khẳng định nói nó là đồ sao chổi, không may mắn, đuổi nó đi..."
"Tôi từng một lần gặp nó ở trong làng. Khi đó nó đang dâng một thứ gì đó lên trước mặt thần linh thì lại bị trưởng thôn bắt được."
Khấu Đông hỏi: "Là cơm à?"
"Đúng vậy, là loại gạo bình thường," Tần Đồng trả lời, "Loại gạo kiểu này nhà ai mà chẳng có —— không có gì để ngạc nhiên cả. Thần linh đâu cần những thứ này! Trưởng thôn muốn lôi nó về, nhưng đứa nhóc này lại chạy rất nhanh, vùng vẫy chạy thoát xong thì mất tăm mất dạng luôn. Cho nên hoa cũng để lại ở đó."
Cậu ta vừa nói vừa lật mở trang giấy mỏng manh này, cũng không nhịn được ngạc nhiên, "Trưởng thôn bị hồ đồ sao? Ngay cả cái này cũng ghi chép lại? —— Cái này thì tính là công đức gì chứ!
Khấu Đông nhíu mày.
"Mấy người đã nói như thế với nó à?"
"Đương nhiên," Tần Đồng nói, "Không có thứ đặc biệt gì đó thì có ích lợi gì?"
Đồ bọn họ cung phụng thần linh đương nhiên phải là đồ tốt nhất. Rượu ngon nhất, trái cây tốt nhất, mỗi năm đều có lợn và dê béo tốt nhất, những hạt lúa mạch bóng mẩy nhất —— so với những thứ đó thì cũng không biết một chén cơm tẻ này tìm được từ xó nào, đã thế còn vừa nguội vừa cứng, gần như đã mốc meo, không biết đứa trẻ đã giữ bao lâu rồi.
Đồ vật như vậy, thậm chí còn không xứng được xuất hiện trước ghế thần linh.
Giọng của Khấu Đông chợt lạnh xuống. Y nói: "Quý giá hay không quý giá cũng không phải do mấy người quyết định, mà nó phải được quyết định dựa theo tấm lòng của người tặng."
Tần Đồng mấp máy môi, thoạt nhìn có vẻ hơi kinh ngạc, nhưng Khấu Đông đã không muốn nghe nữa. Y lập tức xoay người, trầm lặng đi trên đường.
"Nhãi con, xem ra tám giờ tối nay, chúng ta phải đến sớm một chút rồi."
Khấu Đông nói với Diệp Ngôn Chi đang ngồi trên vai mình.
Người tí hon vô cùng đồng ý, "Hắn ta muốn động thủ thì chỉ có thể là hôm nay."
Cho đến tận bây giờ, Khấu Đông đã hiểu gần hết cốt truyện, hơn nữa cũng biết được số lượng quỷ —— chỉ cần xác định lại được số lượng người thì y có thể hoàn thành trò chơi rồi rời khỏi phó bản ngay lập tức. Chỉ sợ NPC đã sớm nóng lòng sốt ruột.
Nếu muốn giữ được Khấu Đông lại thì chỉ còn đúng hai cơ hội duy nhất.
Đó chính là hai lần nhận dạng của tối ngày hôm nay.
Nếu có thể rút ra được y, cũng thành công chỉ ra và xác nhận Khấu Đông là người, đương nhiên Khấu Đông sẽ thua.
Nhưng nếu không thể rút thành công....
Khấu Đông cũng không hoảng sợ. Hiện giờ y có Diệp Ngôn Chi, vận may của y đã sớm được cải thiện rồi, y đã sớm không còn là dân châu Phi [2] với cái giá trị lucky E kia nữa.
[2] Trong mấy game gacha, điển hình như game O, người chơi hay trêu nhau dân châu phi = người tạch gacha, và Âu thần hay dân châu Âu là người trúng gacha.
Thoát Phi nhập Âu, nên hiện giờ y vô cùng trắng đó.
"Chỉ là việc này, không chỉ dựa mỗi vào vận may," Khấu Đông tổng kết, "Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều không thể thiếu."
Thiên thời địa lợi thì không có cách gì, chủ yếu là nhân hòa thôi...
Khấu Đông nheo mắt lại, trong đầu đang lạch cạch gẩy bàn tính nhỏ.
Buổi tối tám giờ, Khấu Đông là người đầu tiên đến trước miếu thần.
Thôn dân đến đây vào ban ngày đã sớm tản đi, y ngồi ở trên chiếc ghế đầu tiên chờ mọi người đến —— lúc này đây, mười hai chiếc ghế chỉ còn lại tám cái mặt nạ đuổi tà.
Tân Thổ Địa ngày đó phản bội Ngư Tinh đã không còn nữa.
Những mặt nạ đuổi tà còn lại đều không lên tiếng, trải qua vài ngày, mọi người đối với việc này đã thành thạo, quen thuộc. Ngay cả Tượng thần cũng thuần thục, lách cách lắc ống tre, biên độ so với bình thường còn lớn hơn.
Gần như là ngay lập tức, có một quẻ gỗ rớt ra từ trong đó rồi rơi xuống đất.
Tượng thần cúi người nhặt thẻ gỗ lên, giơ ra cho mọi người cùng thấy.
Có người thấp giọng nói: "Là ba ——"
Còn không chờ hắn nói xong, trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng người đứng dậy, trước đó chưa hề xảy ra phân đoạn nào như này, nhóm mặt nạ đuổi tà đều quay mặt lại đây, nhìn chằm chằm vào thần Chung Quỳ ngồi ở vị trí thứ nhất, trong lòng tràn ngập khó hiểu.
Làm cái gì vậy?
Thần Chung Quỳ không nói một lời đã đứng lên, bất chợt nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của người thứ ba. Y thò tay ra đẩy mạnh, y đẩy mặt nạ đuổi tà đang ngồi trên ghế thứ ba xuống thẳng đất, rồi chính mình cũng ổn định vững vàng ngồi xuống vị trí đó.
Đám mặt nạ: "...."
Tượng thần: "...."
Như này cũng được à?!
Bàn tay gỗ của Tượng thần run lên.
Như này...
Như này thật là không biết xấu hổ mà!
Mặt nạ đuổi tà thứ tư cũng không chịu nổi nữa, thấp giọng nói: "Làm sao mà cậu lại thay đổi vị trí?"
"Làm sao," Ngược lại thì Khấu Đông lại ngơ ngác mờ mịt nhìn hắn một cái, "Không thể đổi chỗ sao? Cũng đâu ai nói gì đâu."
"...."
Không ai nói là không ai nói, nhưng nếu cậu đổi vị trí trước khi kết quả được rút ra thì không nói, nhưng lúc kết quả rút ra rồi lại đổi vị trí....
Đây không phải gian lận thì còn là cái gì nữa!
Trong lòng của mặt nạ thứ tư đầy vẻ run sợ ngẩng đầu nhìn Tượng thần, sợ nó không kiềm chế được tính tình mà trực tiếp đốt cả người cả ghế thành tro.
Ngược lại thì Tượng thần cũng muốn nổi giận, nhưng quy tắc này quả thực không được viết ra.
Chưa từng nhắc đến việc không thể đổi chỗ.
Nó nghẹn một bụng lửa giận cũng không thể phun ra được, chỉ có thể chặt chẽ nhìn chằm chằm Khấu Đông, nhíu mày lại, ý đồ dùng ánh mắt này để khiến cho Khấu Đông có cảm giác xấu hổ.
.......... Chỉ tiếc rằng người nó đối mặt lại là Khấu Đông.
Thanh niên thản nhiên đứng lên dưới ánh mắt của nó, đi lên khu vực đất trống, đừng nói đến xấu hổ, nửa điểm chột dạ cũng không có đâu. Y thoải mái đứng ở giữa, giơ tay lên đảo quanh giữa đám mặt nạ đuổi tà, "Tôi chọn..."
Gần như trái tim của tất cả các mặt nạ đuổi tà đều bị nhấc lên.
Ngón tay của Khấu Đông vòng qua một vòng, chợt ngừng lại, lập tức chỉ về hướng một mặt nạ đuổi tà trong đống đó.
"Tôi lựa chọn người này."
Y thản nhiên nói, "Mời đi ra đây."
Mặt nạ đuổi tà bị chỉ trúng vô cùng khó tin, kinh ngạc nói: "....Tôi ư?"
Không phải người ngoài nào khác, đúng là Táo Quân hôm nay, tức Nhị Lang Thần hôm qua.
"Đúng, cô đó." Khấu Đông vẫn đang chỉ vào cô, "Cô có thể lên đây."
Táo Quân theo lời đứng lên, đứng ở bên cạnh Khấu Đông. Cô thấp giọng nói: "Không phải anh nghĩ sai rồi chứ?... Vì sao anh lại chọn tôi?"
Khấu Đông lắc lắc đầu, nhưng lại không có nửa điểm do dự.
"Không sai được," y nói, "Chính là cô."
"Anh điên rồi!" Táo Quân hạ giọng, "Anh muốn chọn tôi rồi xác nhận tôi là cái gì? —— Chỉ ra và xác nhận tôi là người? Anh muốn hại chết tôi à? Hay là chỉ ra rồi xác nhận tôi là quỷ, dự định tự hại chết mình?"
"—— Cô còn không mau tỉnh!"
Bất kể cô có nói như thế nào, Khấu Đông vẫn không có chút suy nghĩ thay đổi ý muốn, cuối cùng, Táo Quân chỉ có thể đứng trước mặt y, chờ y chỉ ra và xác nhận chính mình là gì.
Các mặt nạ đuổi tà ở đây đang chờ nghe câu trả lời.
Là người?
Là quỷ?
Khiến cho thần Chung Quỳ bất chấp gió bão hiểm nguy để đứng lên chỉ ra xác nhận, đến cùng là đúng hay là sai?
Khấu Đông bình tĩnh nhìn chằm chằm người trước mặt. Y ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng tỏa vào trong mũi mình, không phải từ trên người y phát ra mà là từ trên người đối diện.
Đó là mùi đàn hương mà chỉ được đốt ở trong thần miếu.
Từ trước kia đã bị người đời chán ghét vứt bỏ, được xưng là thiên sát cô tinh, cho dù đúng là người ăn xin, hay đến Tà Thần vì giận dữ mà đồ sát cả thôn.
Thực ra cũng không quá khó đoán.
Trừ hắn ta ra thì còn ai sẽ bị y hấp dẫn đến mức không kiểm soát được như thế?
"Tôi muốn chọn và xác nhận người này."
Khấu Đông nói ra từng chữ một.
"Cô không phải người mà cũng chẳng phải quỷ."
Trên ghế bỗng chốc yên ắng, đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào nghị luận, trong làn sóng âm thanh như vậy, Khấu Đông hơi cao giọng lên, nhìn thẳng vào Táo Quân trước mặt mình.
Không biết từ khi nào, thân hình của Táo Quân đột nhiên cao lớn hẳn lên, hoàn toàn không còn ăn khớp với giọng nói ngọt ngào của cô nữa. Cô im lặng đứng thẳng, hình thái cực kỳ giống với pho tượng bên cạnh.
"Cô chính là thần."
"—— Cô chính là vị thần mới của thôn Sơn Hải.".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.