Dù trong đầu Khấu Đông đã tưởng tượng ra vô số nguyên nhân, nhưng cái hướng phát triển này thì y không ngờ đến.
Y không nói gì, cha đỡ đầu cũng mở miệng. Người đàn ông trầm mặc đứng trong gió, một góc áo choàng bay trong không trung, nhìn cứ như bọt sóng bắn tung.
"Theo ta trở về." Cuối cùng hắn mở miệng, lặp lại câu nói, "Trở về, sau đó sẽ coi như những chuyện này chưa hề xảy ra."
Khấu Đông cũng lấy lại được tinh thần, y hất tay hắn ra, "Không."
Lông mày cha đỡ đầu cau chặt lại. Hắn hé miệng, âm thanh căng như dây cót, "Không?"
Hắn miễn cưỡng giật giật khóe miệng, "Nguyên nhân."
Khấu Đông nghĩ thầm, cái này thì còn muốn nguyên nhân gì nữa đây người anh em, tui cũng cần phải qua được phó bản này chứ....
Cũng không thể vì anh nói tui trở về thì tui về thật đâu đấy, bộ tui không cần mặt mũi nữa chắc?
Y nói: "Em không muốn trở thành thứ đó."
"Hồ nháo!" Cha đỡ đầu trách móc, "Em phải sống ——"
Khấu Đông chợt ngước mắt, cắt đứt lời hắn, "Ngài nói như vậy là sống ư?"
"......"
Hàm dưới cha đỡ đầu căng ra hết sức.
Hắn không hề biết, hóa ra đứa nhỏ mình nuôi từ nhỏ lại nhanh mồm dẻo miệng như thế.
Một hồi lâu sau, cha đỡ đầu mới nói: "Đó là tồn tại."
Khấu Đông không có trả lời, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Y nhìn người đàn ông như đang tự lừa mình dối người thấp giọng lặp lại: "Đó là tồn tại. Không ai có thể nói là không —— bọn họ đâu ai hiểu được."
Đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440496/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.