Vẻ mặt trầm tĩnh nghiêm túc của cha đỡ đầu cũng thay đổi, một lúc lâu sau mới nói: "Em nhọc lòng như vậy.... thật ngoan."
Hệ thống ngớ ra, nghe thấy mùi vị châm chọc trong câu này.
Khấu Đông mà biết nhọc lòng á?
Lo lắng cái gì cơ, là lo việc đào hôn à? Hay là việc đốt quách đi cái váy cưới?
Khấu Đông vẫn mặt không đỏ tim không đập nhận lấy lời khen này, thiết lập tính cách trà xanh của y lại mở ra, xấu hổ e lệ đáp lại một tiếng dạ.
Tiện thể còn tâng bốc cha đỡ đầu một câu.
"Dạ, tất cả đều nhờ công sức dạy dỗ của cha đỡ đầu đó."
Hệ thống trò chơi:【......】
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên mà nguyên nửa ngày nó chẳng biết nên nói gì, thậm chí còn sinh ra cảm giác kích động muốn đá chết cái tên người chơi này đi.
Lửa trên tầng cháy càng mạnh. Thảm trải cầu thang toàn là loại vừa dày vừa mềm mại, cực kỳ dễ bị bén lửa, ánh lửa hừng hực, từ cửa cầu thang lan ra khói đen cuồn cuộn làm người ta sặc khói. Khấu Đông bịt mũi, bắt đầu ho khan, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người nói: "Chủ nhân, thiếu gia không có trong phòng——"
Quản gia bước vài bước đến gần cha đỡ đầu, lúc này mới nhìn thấy thiếu niên đứng trước cửa phòng thay đồ. Trên mặt gã hơi đổi sắc, sau đó mới cúi người thật sâu.
"Thiếu gia," Gã chậm rãi nói, "Hóa ra ngài ở đây."
Khấu Đông ngước mắt, chỉ lướt qua gã một cái rồi lại nhìn cha đỡ đầu.
Con ngươi của cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/440492/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.