Chương 150.: Chủ nhân
Thợ tỉa hoa hoàn toàn không che giấu được nỗi sợ hãi trên gương mặt, cố ép lắm mới nuốt được tiếng kinh hô suýt chút nữa đã buột ra khỏi miệng. Anh trợn trừng mắt nhìn thiếu niên đang bị đám thú bông vây quanh "đi" vào.
Anh nghe thấy gã hầu nam bên cạnh cũng đang thở phì phò, hiển nhiên là đã nhận ra người trước mặt. Trên thực tế, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh hãi trong lòng của đối phương. Mới hai ngày trước, bọn họ còn tưởng rằng thanh niên đã bỏ mạng từ lâu ở trong trò chơi, thậm chí còn không nhịn được mà ngầm trào phúng trong lòng rằng, kể cả có được NPC khác ưu ái thì sao, cuối cùng người nọ vẫn không thoát được vận mệnh phải chết đấy ư?
Không thể không nói, suy nghĩ này đã khiến gã cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Bọn họ đều đã trải qua rất nhiều phó bản, cũng quen với việc bị NPC làm khó dễ, cứ thấy NPC là như gặp phải đao phủ. —— Thế nên khi thanh niên được đám NPC vốn phải tuyệt tình lạnh lùng cưng chiều che chở, bọn họ đã nhận ra ngay lập tức.
Sao có thể khiến người khác không chú ý được cơ chứ?
Vì lý do đó mà khi người nọ biến mất, gã hầu nam chẳng hề thấy thương tiếc chút nào, ngược lại còn sinh ra cảm giác hả hê "lẽ ra phải vậy từ lâu rồi". Giống như dân nghèo rớt mồng tơi nhìn đại gia rơi xuống đáy vực vậy, không sao đồng cảm nổi.
Hơn cả thế, gã còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-mot-giac-game-yeu-duong-da-bien-thanh-game-kinh-di/2102351/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.