Chương trước
Chương sau
Chương 141.: Phó bản cuối cùng

Trên mặt thanh niên lộ vẻ tươi cười, thực ra cậu ta có một khuôn mặt khá thanh tú, hai mắt rủ xuống, nhìn thế nào cũng cảm thấy ngây thơ vô tội.

Nhưng trong mắt Nhâm Oánh Oánh thì lại chẳng thua kém gì ác quỷ —— dường như bước chân của cô đã bị đóng đinh trên mặt đất, không thể nào chuyển động nổi, chỉ có thể phát ra tiếng gào tuyệt vọng từ trong cổ họng.

Bước chân của cậu ta càng lúc càng gần bọn họ, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước.

"Chị thân yêu ơi," cậu ta thở dài một hơi, "Sao chị có thể bỏ rơi thằng em có quan hệ máu mủ với mình ở trong đó chứ?"

Khấu Đông lập tức quay sang nhìn A Tuyết, vẻ mặt của cô gái nhỏ vẫn bình tĩnh, chỉ ngẩng đầu nhìn giao diện hệ thống của mình.

Cậu ta tiết lộ mối quan hệ ngoài đời thật của bọn họ, theo lý mà nói thì phải phạm quy rồi, nhưng hệ thống vẫn không có động tĩnh nào cả, không có một tí phản ứng nào, cứ như đã hỏng.

Sau một lúc lâu im lặng, A Tuyết đột nhiên cười một tiếng.

"Vậy sao? —— Cậu là em trai của tôi á?"

"Làm sao," Duẫn Kỳ nhướn mày, không còn bộ dáng bé thỏ trắng như trước nữa, "Không phải chị đã nghiệm chứng rồi ư? Không phải chị đã cứu em khỏi tay đám cờ bạc hay sao?"

Khóe miệng A Tuyết khẽ run, vẻ mặt của cô lại trở nên bình tĩnh lạnh nhạt, trầm giọng nói: "Cứu ra ư?"

Cô cười lạnh.

"Cái mà tôi cứu ra hẳn là một người đã chết rồi chứ."

Đột nhiên nghe được câu nói này, đến cả Tống Hoằng cũng lơ mơ, kinh ngạc quay sang nhìn cô.

Cô gái nhỏ vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ, trong miệng thốt ra lời nói khiến người ta phải rét run: "Cậu cho rằng gã kia là loại người tốt đẹp gì? Tôi hiểu rất rõ gã ta. Gã thiếu nợ nhiều khoản đến như vậy, những tên đòi nợ không thể nào bỏ qua cho gã được, vì buộc gã nôn tiền ra, thậm chí còn trói cả đứa con duy nhất chỉ để ép gã trả nợ."

"Cơ mà bọn họ vẫn chưa rõ —— Gã ta sẽ đưa tiền ra được sao? Cho dù gã có kiếm được tiền từ trò chơi này đi chăng nữa, thì cũng chỉ vì mục đích đánh bạc của mình!"

Dân cờ bạc đã không có trái tim thì nói gì đến chuyện gia đình con cái. Người ba trên danh nghĩa kia của cô bước chân vào trò chơi này không phải vì muốn trả lại tiền nợ, mà là mơ mộng muốn dùng số tiền kiếm được này để đi đánh bạc tiếp, từ đó đổi được càng nhiều tiền hơn nữa.

Trong mắt bọn họ, đây là một vụ mua bán một vốn bốn lời, trước khi cuộc mua bán này thành công thì bọn họ chẳng rỗi hơi đi quan tâm đến cái gọi là sống chết của con cái.

Những người đó trói Duẫn Kỳ lại nhưng chẳng có một chút tác dụng nào, trong cơn tức giận họ đã cắt đứt đồ ăn thức uống rồi nhốt cậu ta lại bên trong một căn nhà xưởng cũ nát. Sau khi gã đàn ông kia thua bên trong trò chơi và không thể nào tỉnh dậy được nữa, đợi đến khi Tống Hoằng cùng với A Tuyết tìm thấy dấu vết của gã đàn ông thì gã ta đã được tuyên bố là chết não rồi, tất nhiên sẽ không có khả năng trả lại được số tiền nợ kia.

Một gã đàn ông bỏ rơi vợ con biết bao nhiêu năm, nhóm chủ nợ không hề biết rằng gã ta vẫn còn một người vợ và con gái có thể ép buộc đòi nợ. Vì phát tiết cơn giận dữ, bọn họ đã dứt khoát châm lửa bỏ chạy, thiêu sống đứa con trai của gã ta cho đến chết.

Theo lời kể của Duẫn Kỳ, cậu ta đã nhân cơ hội nới lỏng được dây thừng rồi trốn thoát bằng cách chui qua cửa sổ, tiếp đó được hai người biết tin cứu sống. Trong tình huống cậu ta không có cách nào kiếm sống, hai người đã dẫn cậu ta tiến vào trò chơi để kiếm tiền.

Nhưng ngay từ ban đầu A Tuyết đã không hề tin tưởng.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, đám kia bắt cóc người xong thì đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống phóng hỏa thiêu chết người để xóa bỏ chứng cứ rồi, sao chúng có thể chừa lại một cái cửa sổ, tạo cho cậu ta đường sống cơ chứ?

Duẫn Kỳ đã nhìn thấy hết mặt mũi của bọn họ rồi, chẳng lẽ chúng không sợ cậu ta chạy đi báo công an sao?

Sau đó cô đã bí mật tìm bọn bắt cóc này, thuê người chuốc say bọn chúng rồi hỏi ra từ chính miệng bọn họ, khi đó cửa sổ đã bị chặn lại bằng những tấm ván gỗ đóng đinh rồi.

"Ngay từ ban đầu... từ đầu đã không có khả năng chạy trốn được rồi." Gã đàn ông ra tay hành hung say bí tỉ cam đoan nói, "Hơn nữa thằng nhãi con đó đã bị bỏ đói hơn 10 ngày trời..."

Nên đã chết từ trước khi phóng hỏa rồi.

Người thì không thể nào chết rồi sống lại được. Người này lại còn bị trói tay trói chân bỏ đói suốt 10 ngày, lại còn tắt thở trước khi bắt đầu phóng hỏa.

... Vậy người sau đó xuất hiện trước mặt bọn họ là ai?

Dựa vào thân phận em trai này, nhất quyết muốn A Tuyết dẫn vào trong trò chơi.

—— Là ai nhỉ?

"Nếu đã không phải thì việc gì phải giả bộ?" A Tuyết chế giễu, "Bám theo bọn tôi lâu như vậy, giờ cũng nên nói ra mục đích cuối cùng đi chứ?"

Tống Hoằng không dám tin vào tai mình, mặc dù ở ngoài đời anh với A Tuyết hay đi đi lại lại với nhau nhưng anh lại không ngờ rằng bên trong đó có nhiều khúc mắc đến như vậy —— mà kể cũng lạ, anh còn cho rằng A Tuyết không thích đứa em trai này nhưng vì cả hai có trong mình dòng máu của gã đàn ông kia nên thỉnh thoảng vẫn sẽ quan tâm một chút —— vậy hiện giờ thì như nào, cái này chính là lòng người khó lường đó, không, nói thẳng ra là không được coi là người luôn!

Anh không chỉ thấy bối rối mà còn thấy suy sụp, chuyện lớn như vậy mà anh chẳng hay biết một chút nào!

Lúc này anh quay sang nhìn Duẫn Kỳ, anh cảm thấy mình như người bị hại vậy —— đây là một kẻ lừa đảo.

Ngay cả anh cũng muốn cao giọng chất vấn tại sao.

A Tuyết dẫn cậu ta vào đây tất nhiên là đang giả bộ thuận theo, muốn thử nhìn xem cậu ta đang có tính toán gì.

Mất công suy nghĩ chịu trăm ngàn cay đắng để bám theo bọn họ vào đây, giả trang thành một bông hoa trắng thuần khiết khiến người thương xót....

Chắc không phải chỉ vì muốn kiếm điểm để tăng thêm thu nhập đấy chứ?

Lý do kiểu này, Tống Hoằng không tin tưởng nổi.

Anh chuyển ánh mắt nghi ngờ lên người thanh niên, Duẫn Kỳ mím môi lại thành đường thẳng, cho thấy được dáng vẻ cứng rắn đến mức cay nghiệt.

Tình huống này khiến nữ sinh tóc dài đứng bên cạnh mềm nhũn chân, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.

"Cậu ta không phải người..."

Cô thì thào.

Người đàn ông cao to không nghe rõ, đồng thời gã còn đang bị diễn biến đột ngột trước mắt này dọa sợ, đúng lúc trợn mắt há mồm thì lại nghe thấy cô nhỏ giọng lẩm bẩm, không khỏi lớn tiếng thô lỗ: "Mẹ nhà nó chứ than thở cái quái gì!"

"Cậu ta không phải người!"

Giọng nói của Nhâm Oánh Oánh hoàn toàn được giải phóng, cô liều lĩnh hét lớn, ngón tay run rẩy chỉ về phía Duẫn Kỳ.

"Tôi nhìn thấy, tôi đã nhìn thấy..."

"Vốn dĩ tôi muốn đi giết cậu ta!'

Thân là một người chơi lão làng trong game, tất nhiên bản thân cô cũng có vũ khí bí mật của riêng mình, nhưng ngay lúc cô dùng kỹ năng của mình để đánh úp giết chết đối phương tại chỗ, vào giây tiếp theo, sương máu lại ngưng tụ vào, dần dần ngưng tụ lại tạo thành hình người ——

Bên trong dòng máu đỏ sẫm đó rõ ràng đã lóe lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo như tuyết.

"Cậu ta không phải người —— bên trong máu của cậu ta cất giấu một con dao!"

Cô khoa tay múa chân, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

"—— Lưỡi hái!"

"Lưỡi hái sắc bén! ! !"

Sau khi những lời nói run rẩy này được thốt ra, một phản ứng hóa học tuyệt vời đã xuất hiện, không gian xung quanh rơi vào im lặng tưởng như nghẹt thở, sự im lặng này như đang bắn ra tia lửa, nhức nhối thiêu đốt người.

Không một ai nói chuyện, cũng không có tiếng người thở dốc. Gió trong phó bản ngừng thổi, hệ thống bắt đầu lay động, từng hộp thoại hình vuông liên tục xuất hiện khiến Khấu Đông khó có thể nhìn rõ.

Vẻ mặt Diệp Ngôn Chi kỳ dị, trong lòng có phỏng đoán đầy chắc chắn đến mức kỳ lạ. Hắn nhẹ giọng, chậm rãi lặp lại ba chữ.

"Một con dao?"

Quỷ anh trong ngực đột nhiên đông cứng lại thành đá, Khấu Đông nhận thấy rõ sự thay đổi vô cùng cứng ngắc của nó, mơ hồ cảm thấy game này có gì đó không đúng lắm —— nhưng chỉ trong tích tắc, đột nhiên nó phát ra tiếng thét gào bén nhọn, lập tức nhảy ra khỏi lồng ngực Khấu Đông, lao thẳng về phía Duẫn Kỳ!



Tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, thậm chí còn làm người khác không kịp phản ứng lại. Tượng đất ở phía xa xa ầm ầm sải bước chạy về phía bọn họ, từng đốm ma trơi, xương trắng trong rừng, thậm chí là cả cây, đất, bầu trời... tất cả chúng nó đều há chiếc miệng vô hình của mình để gào lên những âm thanh gào thét chưa từng kêu lên bao giờ, đến mức người ta còn phải nghi ngờ không biết đây có phải âm thanh do bọn chúng phát ra hay không —— Vạn vật trên thế gian đều đang lao về phía Duẫn Kỳ, mang theo sự thù địch tràn ngập đến để hủy diệt cậu ta ngay tại đây.

Trời long đất lở.

Cho đến tận bây giờ Khấu Đông vẫn chưa từng thấy qua cuộc tập kích tự sát kiểu như vậy, trông cũng không kém cạnh so với cảnh tượng y bị người trêu chọc khi trước là bao. Cỏ cây, tượng đất, quỷ... tất cả đều đã lao đến biến thành một tấm chắn từng tầng nối tiếp từng tầng, ngăn cách giữa y và Duẫn Kỳ. Mặt đất nứt toác tạo thành lỗ hổng rất to, khe nứt to lớn đó nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, chia tách vị trí đứng của y cùng với Duẫn Kỳ, phía bên dưới là lốc xoáy đen đặc đang liều mạng cắn nuốt hết thảy mọi thứ vào bên trong.

Trời trăng không còn ánh sáng, quả nhiên đây chính là địa ngục trần gian.

Phó bản giống như vừa bị một bàn tay vô hình gấp vào, Vọng Hương đài, cầu Nại Hà, máu loãng.... tất cả mọi cảnh trí vốn nên ở rất xa lại đổ sụp từng khúc một xuống trước mắt.

Thậm chí còn có cả ngôi miếu hoang đổ nát mà bọn họ ở ban đầu.

Khấu Đông thoáng nhìn qua cỗ kiểu màu xanh, người đàn ông y từng gặp trước đó đã bước ra khỏi kiệu, nhưng giờ đây ánh mắt của người đàn ông này lại dại ra, không có một chút phản ứng nào, mãi cho đến khi tiếng gào khóc của quỷ anh to hơn thì lúc này hắn mới tỉnh táo hơn, bước ra khỏi kiệu, cũng nhằm về phía Duẫn Kỳ.

"......"

Khấu Đông trợn mắt há mồm.

Y vốn nghĩ rằng, cái người mang danh chồng trước này mới là Boss sau màn đích thực của phó bản —— nhưng hiện giờ thoạt nhìn có vẻ NPC không nói ra được một câu nào, điều này cho thấy rõ rằng người chồng trước này đang chịu sự khống chế của quỷ anh!

Có lẽ đây chính là một con rối được quỷ anh tạo ra!

Lại còn cái gì mà năm đứa như nó mới đánh được một, đã ngậm núm vú trong miệng rồi còn dám lừa gạt người cha già khốn khổ này! !

Khấu Đông lập tức có nhận thức mới mẻ về đứa con thứ hai của mình, vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, nhưng giờ phút này không phải là lúc để so đo, các NPC dùng hết toàn lực để ngăn cản Duẫn Kỳ, nhưng trong lúc đó có một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên như tia chớp xé tan sương đen của quỷ anh.

Thanh niên có khuôn mặt thanh tú lại xuất hiện trước tầm mắt.

Vạt áo cậu ta lay động, đặt chân đứng trên đỉnh đầu tượng đất ở phía cao. Hai tay tượng đất đã bị chặt đứt, nó chỉ có thể liều mạng lắc đầu để hất cậu ta xuống.

Nhưng chút lắc lư đấy cũng không thể gây ảnh hưởng đến thanh niên, cậu ta đứng từ trên cao nhìn xuống, không hề có chút lay động nào đối với cảnh tượng chém giết bên dưới, chỉ hạ mí mắt.

Khấu Đông cảm thấy như có gai trên lưng mình.

Cậu ta đang nhìn về phía mình.

"102 năm."

Khóe miệng thanh niên nhếch lên.

"102 năm..."

"Ta vẫn tìm thấy cậu."

Cậu ta chậm rãi dùng tay xé lồng ngực của chính mình, máu tươi ấm nóng trào ra khỏi ngực, cuối cùng trong tay cậu ta xuất hiện một lưỡi hái đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đến thấu xương ——

Trong phút chốc, bóng dáng này đột nhiên chậm rãi chồng chéo lên cơn ác mộng của Khấu Đông.

Chơi trốn tìm.

Đứa trẻ bịt miệng y.

Giọng trẻ con non nớt.

"Đây là một trò chơi."

...

Y dần nhớ lại những gì y đã từng sợ hãi, vĩnh viễn treo trên đỉnh đầu và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, đến tột cùng thì đó là cái gì.

Không thể tránh thoát khỏi từng tiếng bước chân đang vang lên ở sau lưng ——

Đó chính là âm thanh đến từ Tử Thần.

Cái chết.

Điều y phải đối mặt, đó là cái chết.

Bóng dáng của mẹ vào ngày y còn thơ bé bỗng tái hiện lại trước mắt, mẹ nắm bàn tay nhỏ bé của y, dắt y đi xuyên qua hàng trăm lớp lụa trắng nặng trĩu rủ xuống trong sảnh. Trên nền sảnh lớn được chạm khắc hoa văn kỳ dị cổ quái, y bước chân qua cánh cửa màu đỏ son, cuối cùng bọn họ đã đi đến trước mặt thần minh mà họ muốn tìm kiếm.

Nhà họ Diệp.

Kẻ hành quyết nằm ở khe hở giữa âm và dương.

Bọn họ đã thoát ly khỏi việc sống chết của thế gian, không phải thần nhưng lại gần với thần.

"Sống chết có số," y nghe thấy giọng nói tang thương của một cụ ông, "Đại đạo tại trời..."

Người phụ nữ trẻ tuổi không nghe nổi vào tai, chồng của cô đã chết, ba mẹ cũng chết, không có người thân, không có cả bạn bè —— trên thế giới này còn lại mình cô đơn độc lẻ loi, cô chỉ có duy nhất một trói buộc.

Cô dồn hết tâm huyết thậm chí là cả mạng sống của mình để dồn xuống đứa con, liều lĩnh cầu xin kẻ hành quyết cứu sống đứa con của chính mình.

Con của cô sắp chết vì căn bệnh di truyền.

Kẻ hành quyết không muốn ra tay, bọn họ chỉ biết giơ đao lên chứ không cứu người, điều này đi ngược lại với luân thường đạo lý thế gian, sao có thể làm được chứ?

Cuối cùng người cứu sống y lại là người thừa kế của nhà họ Diệp.

Đứa trẻ đó nhỏ hơn y hai tuổi, y ẩn núp bên trong viện của đứa trẻ đó, nghe thấy từng tiếng bước chân quen thuộc —— đó là âm thanh cho thấy Tử Thần đang đến gần. Chính đứa trẻ kia đã bịt miệng y lại, nhỏ giọng nói cho y biết, suỵt, đây chỉ là trò chơi trốn tìm..

Những câu chuyện xưa cũ thoáng hiện trước mắt y như đèn kéo quân, bước chân y hơi lảo đảo, cuối cùng cũng nhớ ra y là một sợi linh hồn thuần chất được mẹ lưu giữ lại do lưu luyến.

Y vốn dĩ không nên tồn tại.

Khấu Đông trợn trắng mắt, y nhìn thấy Tử Thần đứng ở đám mây trên cao đang rũ mắt nhìn y, chuẩn bị thu hoạch hồn phách của y.

Cũng đúng lúc này, y đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gỗ.

"Đinh, đinh, đinh..."

Thứ vốn không thể phát ra âm thanh trong tay Diệp Ngôn Chi lại vang lên, chuông gỗ này không hề có lưỡi chuông, nó không thể nào phát ra tiếng được, âm thanh của nó thì chỉ có người chết hoặc người cận kề với cái chết mới có thể nghe thấy được.

Mà giờ phút này, tất cả mọi người đều nghe rõ được âm thanh này, quỷ anh chợt tỉnh táo từ trong cơn tức giận, nó dẫm lên quỷ hồn rồi nhanh chóng nhào về phía y.

Nó lao vào trong vòng tay ấm áp của Khấu Đông, hai tay áp chặt lên gò má y.

"Nín thở ——"

Khấu Đông tưởng như bị rơi xuống hồ nước lạnh băng, y từ từ lặn xuống bên dưới làn nước, nhìn thấy chính bản thân mình.

Cái này hẳn là trí nhớ của quỷ anh, y nhìn thấy một quả cầu bằng bùn đất đang dần thành hình trong tay mình, xuất hiện hình dáng mắt mũi miệng, mọc ra tay chân, cuối cùng là nhan sắc tinh tế được cọ màu vẽ ra...

Đó chính là quỷ anh...

Khấu Đông trong trí nhớ là một người cực kỳ cô đơn, y rất ít khi đứng dậy khỏi ghế, phần lớn thời gian đều ngồi trước bàn rồi tập trung chuyên chú nặn tượng đất. Bức tượng nhỏ nhắn nhất nhưng cũng tinh xảo nhất trong số những thứ y đã nặn ra được, Khấu Đông gọi nó là con của mình, y còn dùng vải để làm ra những bộ quần áo đẹp đẽ cho nó.

Nhờ đôi mắt của quỷ anh, Khấu Đông dần hiểu ra rằng, bản thân trong trí nhớ là một người mắc bệnh di truyền.



Bởi vì bị bệnh nên không thể ra ngoài tham gia các hoạt động khác.

Chỉ có thể vĩnh viễn ngồi trong căn phòng âm u lạnh lẽo, nhờ vào ô cửa sổ nhỏ mới đón được chút ánh nắng mặt trời chiếu đến.

Y không thể chạy, không thể nhảy, thứ có thể làm bạn chỉ có một cái tượng đất như vậy. Thời gian lâu dài, tượng đất đã sinh ra thần trí, y kỳ dị phát hiện ra ánh mắt của nó càng lúc càng có hồn hơn, trở thành dáng vẻ ngây thơ đáng yêu hơn qua từng ngày.

Khấu Đông trong ký ức không hề tỏ ra sợ hãi, mà y lại cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng khi biết cuối cùng cũng có một cái gì đó trở thành bạn của mình. Y đã từng nuôi mèo, nhưng có một lần mở cửa sổ ra thì con mèo đó đã chạy đi và không hề quay trở về. Y cũng muốn nuôi chó, nhưng khi con chó dùng ánh mắt trông mong nhìn y thì y lại không thể nắm lấy dây xích để chạy bộ cùng nó.

Thời gian sống của động vật có khi còn dài hơn cả y, suy nghĩ trong y cũng dần dần hạ xuống.

Suy cho cùng, con người ai rồi cũng sẽ cô đơn.

Cô đơn là một thứ không thể giải thích mà cũng chẳng hiểu nổi, khi Khấu Đông ngồi một mình trên ghế, các khớp xương trên người đều có cảm giác nguội lạnh.

Nhưng nhờ bức tượng đất sét nhỏ nhắn đó, y dường như lại được tiếp thêm hơi ấm.

Y chăm bức tượng đất như con trai mình, không hề che giấu khát vọng của bản thân về gia đình.

Khấu Đông vốn đã thích đàn ông, bối cảnh gia đình y tạo ra cho tượng đất nhỏ của mình chính là cảnh một nhà ba người, y là một người ba hiền lành nghiêm túc, còn người kia thì luôn lạnh lùng ít nói, một người ba đẹp trai lại còn nghiêm khắc, cao 1m8...

Khấu Đông trong game còn đỏ mặt tự thêm một điều nữa, cái được gọi là người ba nghiêm khắc này chỉ nuông chiều mỗi mình y.

Đến cả đứa con cũng không nuông chiều.

Khấu Đông khi xem đến đoạn này: "......"

Hầy, quả nhiên y trời sinh đã thích những thứ ngọt ngào.

Thật là khiến người ta phải xấu hổ mà.

Khấu Đông trong game hoàn toàn không biết đến một chuyện, đó là tượng đất nhỏ này luôn lén lút ghi nhớ lại hết tất cả những ảo tưởng ngông cuồng của y. Khấu Đông luôn cho rằng bản thân kiểu gì cũng phải chết, vậy nên y mới dám không sợ chết mà ảo tượng rằng có một người đàn ông giống như kiểu Diêm Vương đến đảm nhận chức vụ người ba nghiêm khắc này, vì thế tượng đất nhỏ đã tự biến bản thân trở thành thái tử gia chân chính của Âm phủ.

Cơ mà lá gan của tượng đất này cũng rất lớn.

Nó không chỉ muốn trở thành con.

Nó còn muốn tự mình sắm vai người cha luôn.

Nó hy vọng rằng một nhà ba người thì cả hai người đều phải là nó.

Câu chuyện xưa tiếp diễn, tượng đất nhỏ dần dần biến đổi thành người sống đồng thời nó cũng nhanh chóng lớn lên, sau đó chính thức trở thành bạn trai trong mộng của Khấu Đông ở trong game —— là cái kiểu vừa cao vừa đẹp trai lại còn thống lĩnh Âm ty ấy. Tiếp sau đó, nó cùng với Khấu Đông có một đàn con nhỏ, cả gia đình không biết bao nhiêu miệng ăn vui vẻ hạnh phúc sinh hoạt cùng nhau....

Bước ngoặt trong câu chuyện là ở chỗ, có một ngày nọ, Khấu Đông trong trò chơi đột nhiên ra đi không hề từ biệt. Cái danh vứt chồng bỏ con cũng từ đó mà ra.

Lúc này tượng đất đã phát triển thành hình dạng đứa trẻ mấy tháng tuổi cảm thấy như bị sét đánh, nó đã đi khắp nơi lần tìm thanh niên bằng chính đôi bàn chân bé xíu của mình. Không biết đã bị nước mưa xói mòn biết bao lần, cũng chẳng biết đã bị biến thành nước bùn bao lần —— nó gắng gượng đắp nặn lại cơ thể, cuối cùng cũng rơi giọt nước mắt đầu tiên.

Đó là một giọt máu loãng.

Giọt máu ấy kéo nó xuống, nó đã được nuôi dưỡng để sinh ra hồn phách rồi sau đó hồn phách của nó lại rơi xuống Hoàng Tuyền.

Xem đến đoạn này, Khấu Đông đã hiểu được đại khái, cái phó bản gọi là quỷ anh này —— hoặc gọi là tượng đất —— nó được tạo ra bởi tưởng tượng. Nó là người sáng lập ra phó bản này, sáng tạo ra bởi những gì Khấu Đông từng miêu tả với nó, cũng tự nặn ra hình dáng trưởng thành của bản thân để sắm vai người cha nghiêm khắc.

Đây thực sự là một màn kịch.

Bản thân nó là diễn viên trong vở kịch, hàng ngày suy nghĩ, hàng ngày đắm chìm.

Trong lòng Khấu Đông đột nhiên trở nên mềm nhũn, y thấy đồng cảm với nó, biết rõ rằng thứ mà nó luôn mong muốn cũng giống như những gì y muốn ——

Chẳng qua chỉ là một ngôi nhà mà thôi.

Đó là giấc mộng mà năm đó Khấu Đông thêu dệt ra cùng với bức tượng đất, bây giờ lại chỉ còn mỗi mình tượng đất ghi nhớ.

Làm sao mà nó có thể không tức giận hả?

Làm sao có thể không buồn chứ?

Y mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen kịt của quỷ anh, một đôi mắt không hề có lòng trắng. Nếu không có những dấu vết xanh tím này thì nó đã có thể trở thành một đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu.

Hiện giờ nó đang nhìn y.

"Cha ơi..."

Nó thì thào kêu lên, chậm rãi rụt hai tay đang chạm vào mặt y lại, xoay người nắm nhẹ lấy góc áo của y.

"Cha đừng đi..."

Giọng nó từ từ nhỏ dần.

"Con sẽ ngoan mà."

"Con, con sẽ ngoan ngoãn mà."

Cổ họng Khấu Đông như bị thứ gì đó chặn lại, y không thể thốt ra một câu nào khác, toàn thân trở nên run rẩy. Y ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé này vào lòng, dây thừng rủ xuống bên dưới, quỷ anh dựa đầu vào vai y.

Tựa như y ở trong game, đã bế nó lên rồi để nó tựa đầu vào vai.

"Không đi."

Cuối cùng Khấu Đông cũng nghẹn ngào thốt ra được hai chữ từ trong cổ họng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng nó.

"Không đi..."

Trên gương mặt của quỷ anh lộ rõ nụ cười thoải mái, hình dáng của nó dường như đã lớn hơn, khi thì biến thành dáng vẻ người đàn ông trưởng thành ở trong kiệu mà Khấu Đông đã từng thấy, khi lại trở thành dáng vẻ của một đứa trẻ.

"Tốt quá." Nó nói bằng giọng nói mơ hồ và nó dần dần cứng đờ ở trong vòng tay y. Vô số NPC dùng cơ thể của mình làm vật hiến tế để ngăn cản bước chân của Duẫn Kỳ, tiếng gió thét gào đầy run rẩy vang lên sau lưng quỷ anh, thế giới trước mắt dần dần đổ sụp xuống thành từng mảnh nhỏ.

Khấu Đông sờ thấy một vết thương nứt rách —— đó là dấu vết do lưỡi hái tạo ra, chém xuyên qua tấm lưng nhỏ bé của nó.

"Thật tốt quá..."

Nó biến trở thành hình dạng tượng đất ban đầu, lạch cạch rơi xuống đất rồi tan vỡ thành từng mảnh, đôi mắt của nó không hề nhắm lại.

Sau khi phát hiện ra rằng nó không thể nào ngăn cản được Tử Thần, nó đã dùng hết tất cả sức lực cuối cùng của mình.

Để hoàn thành chấp niệm của nó.

【 Hoàn thành nhiệm vụ. 】

【 Người chơi sắp bị kéo ra khỏi phó bản. 】

【 5, 4, 3, 2, 1 ——】

Lưỡi hái của Tử Thân bị ngăn cản vào giây cuối cùng, Khấu Đông đã được một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo ra, nặng nề ngã thẳng xuống đất.

Lần này y không rơi xuống nhà của y ở trong game nữa.

Y đã rơi thẳng vào trong một đống đồ chơi nhồi bông có lỗ tai dài.

[24/04/2023]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.