Phong Hải tập đoàn.
"Thiệu Huy, có thể đề nghị này hơi quá đáng nhưng xem như chị xin cậu, quay về Roma một chuyến. Chú Hải sắp trụ không nổi nữa rồi."
Trịnh Lục Ân ngồi trên chiếc ghế xoay cỡ lớn nói.
Hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, cả tư thế toát ra một vẻ chín chắn, cương trực khó ai có được. Tuy vậy, nét mặt lại vô cùng khổ sở nhìn Lãnh Thiệu Huy.
Cô tuy biết phần trăm Thiệu Huy đồng ý là rất nhỏ nhưng dù thế nào cô cũng phải thử.
"Em nghĩ chị đã biết câu trả lời của em rồi!" Lãnh Thiệu Huy bình tĩnh trả lời. Ngón tay thon dài của hắn gõ gõ trên mặt bàn tạo thành một bản nhạc nào đó.
"Thiệu Huy, cậu có thể đứng trên lập trường của chú Hải mà nghĩ một chút được không? Chị thề với cậu biến động lần này tuyệt đối không phải hù dọa. Cậu không nghĩ cho Artan, không nghĩ cho Mafia thì xin cậu nghĩ cho chú Hải một chút. Cody không đùa nữa, hắn ra tay rồi."
Ngừng một chút, Lục Ân nhìn Lãnh Thiệu Huy, nói tiếp:
"Đợt này e rằng Phong Hải cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Ba chị có lẽ sẽ phải đến Roma một chuyến. Cậu đi cùng đi."
Lãnh Thiệu Huy trầm ngâm nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất. Cả người gồng cứng lại, nhìn kĩ còn có thể phát hiện cái nhíu mày bất đắc dĩ.
Nửa ngày sau hắn mới có tín hiệu trả lời:
"Lần này đi bao lâu mới có thể trở lại. Một ngày, hai ngày? Hay một năm, hai năm? Chị nói thử xem. Bao lâu em mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-day-anh-se-cuoi-em/574896/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.