Vào một buổi sáng sớm, trời vẫn đẹp như bao ngày nhưng bầu không khí trong căn phòng này lại không được như vậy.
Tuy là sáng sớm nhưng đối với cái mặt âm u như âm binh hiện hồn của Ngự Thiên thì bầu không khí sớm mai này hệt như không khí âm trầm nơi thâm uyên.
Ngự Thiên cả người đều tiều tụy, mặt mày hốc hác, bởi vì tối qua y suy nghĩ quá nhiều nên y có cảm giác như mình già thêm mấy chục tuổi vậy, mà cho dù có già thêm mấy chục tuổi nữa thì y vẫn còn đẹp trai chán, hê hê.
Thoáng chốc mỉm cười lại thoáng chốc u ám, biểu tình trên mặt Ngự Thiên cứ thay đổi hệt như chong chóng, cứ quay vòng quay vòng.
Ngự Thiên lại ngồi chồm hổm trước cửa sổ để ngắm những ánh nắng ban mai, hai mắt y đầy ưu tư, đầu nhỏ khẽ ngẩng 45 độ, người ngoài nếu không biết mà lỡ nhìn thấy y lúc này nhất định sẽ bị hút đi cái hồn nho nhỏ ngay.
Nhưng nếu cảnh này bị đám long đần trông thấy thì nhất định cả đám sẽ bị dọa sợ mất mật, đại ca cười trông thật ghê tởm, bộ muốn tởm chết long hả.
Còn Ngự Thiên lúc này chỉ muốn ánh nắng gắt cháy mông kia rọi thẳng vào mặt mình, để y sớm tỉnh ngộ từ cái vụ u mê tối hôm qua coi, mịa nó suy nghĩ nhiều cũng mệt lắm nha.
Mặt trời lại lầ nữa lặn mất, Ngự Thiên vẫn ngồi chồm hổm từ sáng tới tận bây giờ, vẫn còn chưa nhúc nhích gì.
À, thật ra khoảng lúc chiều y đã suy nghĩ thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329658/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.