Mặc Uyên từ hình rồng hóa trở về hình người, khuôn mặt không có tý tẹo cảm xúc nào cho dù trong lòng y đang dấy lên bão tố.
Vũ Thần sơ tán hết đám thuộc hạ chuyên mặt dày đeo bám bà tám kia, liền một mình lẳng lặng nhìn lăng lăng bóng hình quen thuộc trước mắt này.
Dù cho rất quen thuộc nhưng hắn không nhớ ra y là ai cả, chỉ có chấp niệm điên cuồng ngày đêm không ngừng hò hét trong lòng hắn mà thôi.
Mặc Uyên bị hắn nhìn đến cả người cứng đờ, cũng yên lặng mà nhìn hắn.
Thời gian cứ lẳng lặng mà trôi qua, còn hai tên kia thì cứ mắt to nhìn mắt nhỏ, mắt nhỏ nhìn lại mắt to, hoàn toàn chẳng muốn mở mồm ra nói chuyện với nhau, cứ như ông trời ban cho họ cái mõm là để trang trí cho đẹp vậy.
Rốt cuộc thì người động trước vẫn là Vũ Thần, hắn không có trí nhớ nhưng hắn có cảm giác, cảm giác nhớ nhung điên cuồng cùng đau đớn khắc cốt minh tâm.
Ôm người vào lòng, cảm nhận nhân cũng không có chống cự hắn, một cơn thỏa mãn cứ thế mà ùa vào tâm trí hắn.
Lần đầu tiên, hắn rơi lệ, hắn không biết lý do nên hắn chỉ ôm người lẳng lặng rơi lệ trong âm thầm.
Như cảm giác được cảm xúc khác thường của hắn, Mặc Uyên chậm rãi nâng lên thủ vuốt ve lưng nam nhân, như có như không an ủi nỗi lòng chua xót của hắn.
Tình cảm là thứ kì lạ, chỉ một ánh mắt lại khiến họ nhớ thương cả một đời, rõ ràng giữa bọn họ chẳng có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329645/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.