Hai hành tinh tuy nói cách xa nhau rất xa nhưng đối với họ thì lại cách rất gần. Có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau, đã từng tuyệt vọng chờ đợi, đã từng ôm tâm vỡ nát rời đi.
Cuối cùng định mệnh cũng đem họ dán lại với nhau, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu nhưng liệu tổn thương có được xoá nhoà chăng.
(Mún biết không?! Mún thì đọc tiếp đê hén!!)
Cảm nhận được sự hiện diện làm lòng mình rối bời kia, Mặc Uyên tuy đã đoán trước được phần nào nhưng vẫn bị chính mình làm khẩn trương.
Y không dám nói với bất kỳ vị anh em nào của mình, vì y biết nói ra thì bọn kia nhất định rượt tới tận chỗ tấu chết người đó rồi quay về quánh bạo đầu chó của y. Vì mạng nhỏ, vì mơ mộng năm nào, cắn chết cũng éo dám hó hé phong phanh con mọe gì!!
Cho nên, sự lo lắng, mong chờ hay cảm giác khẩn trương này chỉ có mỗi mình y cảm giác được. Còn phải cẩn thận hảo hảo giấu giếm nội tâm bị cào ngứa như hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm này.
Vừa đau vừa ngứa vừa ê ẩm, nhưng vẫn không nhịn được hy vọng cùng mong chờ. Liệu kiếp này, chúng ta có thể thực hiện nhưng lời hứa đã từng bỏ lỡ chăng.
Mặc Uyên tự mình chìm sâu vào suy nghĩ của chính mình mà không phát hiện được cái kẻ tự xưng là liệt giường giờ phút này đã hết liệt.
Còn mang cả nụ cười man rợ kia chui ra ngoài không gian.
Hắc Sát cả người tinh thần phơi phới, chắp tay sau đít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329641/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.