Phong Vũ mờ mịt mở mắt ra, cảnh vật xung quanh xa lạ đến mức khiến hắn phát lạnh liên tục.
Cả người hắn đầy đất cát nhưng một thân trường bào đỏ lại không hề có một tia dơ bẩn nào, đất cát trên người theo cử động của hắn mà rơi hết xuống dưới đất.
Một thân đỏ rực như lửa vẫn sạch sẽ như vậy, cứ như không có bất cứ thứ gì có thể vấy bẩn hắn.
Nhưng nếu để những tên bị bề ngoài của Phong Vũ đánh lừa mà biết trong đầu của hắn nghĩ gì thì nhất định tam quan sẽ bị phang đến không còn hình dạng mất.
Đây là đâu vậy, ông trời ơi, sao ông tàn nhẫn hết phần của thiên hạ vậy!!! Ông chơi vậy rồi ai thèm ** ông!!!
(Thiên đạo: (°ㅂ°╬) ha ha, làm như lỗi của tao ấy!! Với lại tao có vận mệnh đòi ** rồi nha mày!!
Vận mệnh:........ ( ̄_ ̄)・・・)
Than thân trách phận đủ rồi, Phong Vũ liền nhắm mắt ngồi đả tọa kiểm tra thân thể mình một phen, sau khi xác định mọi thứ vẫn ổn thỏa, không có gì bất thường sau, hắn mới chậm rãi dùng huyết mạch tìm mấy tên huynh đệ khốn nạn kia của mình.
Kết quả không tốt như mong muốn cho lắm, nhưng biết rằng bọn kia vẫn an ổn là đủ rồi. Hắn cũng không tin có người có thể khiến cho mấy tên kia chịu thiệt được.
Suy nghĩ nhởn nhơ sau, Phong Vũ bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh mình.
Nơi này hoàn toàn là một mảnh rừng rậm, hàng cây cao chọc trời, thỉnh thoảng xung quanh truyền tới tiếng dã thú gầm rú vang dội.
Càng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329633/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.