Bầu không khí dần trở nên nặng nề, cả hai phương nhân mã đều im lặng. Chẳng ai chịu lên tiếng cả, yên ắng đến bất thường.
Người lung lay thì vẫn cứ lung lay thế mà vẫn không ngã, đám ấu long chờ mòn mỏi con mắt thì tên đó vẫn như lá thu trước gió.
Rốt cuộc Hắc Sát cũng hết chịu nổi mà bay vào đập cho gã một phát thật kêu, lúc này các ấu long còn lại cũng thở phào một hơi "Rốt cuộc cũng chịu ngã rồi!".
Mà khoan hình như họ đi xa quá xa rồi, trình độ lạc đề ngày càng cao rồi a.
Bầu không khí trầm lắng cứ thế mà thoáng chốc tiêu tan, mọi người cứ nghẹn họng mà nhìn Tiểu Di bị đập ngã dưới đất nước mắt lã chã nhìn họ.
Ai ai cũng tức giận bất bình cả nhưng lại không hề có một ai dám đi đỡ gã đứng dậy. Họ sợ, người tiếp theo ngã xuống là họ, bọn họ rất rõ ràng thực lực của mấy người đối diện cứ như mặt trời ban trưa và như một tín ngưỡng làm họ khát khao và sợ hãi.
Con người là thế, họ sợ hãi những thứ mà họ chưa biết và ích kỷ khi gặp lợi ích chỉ có thể tốt cho riêng họ. Họ tham lam, ích kỉ như thế biết mấy người trọng tình trọng nghĩa cơ chứ.
Nhìn thấu tâm tình của tất cả, Ngự Thiên không nhịn được mà tự giễu cười cợt.
Hắn nên vui hay buồn đây, bây giờ hắn cũng đâu còn là con người đâu a..
Kẻ đã trãi qua lễ tẩy rửa như các ấu long thì làm mịa gì còn sót lại cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329617/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.