Nhưng ánh mắt của Ngữ Ngôn vẫn là một mảnh trong veo, năm đó không nhận ra nhưng không có nghĩa trong khoảng thời gian dài như thế hắn vẫn không nhận ra.
Hắn thích y, hắn biết chứ.
Nhưng cũng không có nghĩa hắn tha thứ cho ý, năm đó y bỏ đi ngay cả một cái nghoảnh đầu cũng không có. Là các ca ca đệ đệ hắn an ủi hắn mà không phải là y, khi hắn lâm vào tuyệt cảnh người cứu giúp hắn bên hắn cũng chẳng phải y.
Hắn cực khổ nhất, đau thương nhất y cũng không bên cạnh hắn. Tha thứ sao, đã là gì của nhau mà tha thứ.
Hắn đem mối tình đầu chôn sâu vào lòng mình như một hồi ức đẹp đẽ để lại đó.
"Ngôn, ta thích ngươi!! Năm xưa là ta ngu ngốc, ngươi cho ta cơ hội đi, có được không?!!"
"Thật xin lỗi, ta có sư phụ ta rồi!!"
Một làm gió lạnh buốt thổi qua, như cõi lòng của Lâu La lúc này. Y im lặng ngớ người ra, cứ như không tin những gì mà hắn vừa nói.
Cùng lúc đó, yêu hoàng Cửu Minh đang trốn trong bụi lùm nọ liền nhanh chóng lao ra ôm người vào lòng rồi chạy biến đi trước mắt của Lâu La.
Trời mới biết nãy giờ hắn núp trong bụi lùm muỗi cắn hắn muốn chớt luôn à. Hu hu, cứ tưởng đồ đệ là đầu gỗ ai ngờ cũng thông suốt dữ dội à, chắc tui ngại chớt quớ!! Thứ gì kỳ cục à!!
(Tự nhiên tui mắc ói quá à!!)
Ây dà, năm đó vác người này về bị hắn chăm sóc tới cong luôn ý. Chứ đâu phải lỗi tại hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329612/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.