"A~ ngươi thật sự muốn giết mấy đứa con ruột của mình sao?"
Ở trong một cung điện nguy nga, một nam nhân đầy mặt lười biếng nằm trở mình trên toạ ỷ của hắn, trong giọng nói lại tràn đầy chế nhạo đối với thái độ của nữ nhân trước mặt này.
"Đừng lắm mồm lắm miệng nhiều như vậy, làm như ngươi không tơ tưởng đến huyết cùng thân thể của bọn nó vậy!"
Nữ nhân kia nghiến răng nghiến lợi mà nhìn kẻ đang nằm trên cao, không thèm để ý thái độ của hắn mà phiêu chuyển ánh mắt tiếp tục nhìn về một phương xa nào đó.
"Mau phái thêm người đi bắt giết chúng đem về đây đi! Chỉ có một ít ta sợ bắt không được, dù sao lũ súc sinh kia thực lực rất không tệ!!"
"Ha~ ah, được thôi như ngươi mong muốn, nữ nhân nhà ngươi hảo độc mà!! Cẩn thận, có ngày hối hận không kịp ah~"
Nam nhân kia lười nhác mà cười nhưng trong mắt lại không có lấy một tia tiếu ý, hai mắt hắn tràn đầy âm hàn nhìn nữ nhân nọ cứ như một người đã chết rồi vậy.
Minh Ngọc khẽ rùng mình, ả ta cảm nhận được một cơn ác hàn bao lấy toàn thân ả ta, nhưng ả lại không quan tâm tới nó là mấy.
Ả hiện tại quan tâm nhất chính là đám tu sĩ nhân loại cùng ma tu ngu xuẩn đó đã đi đến đâu rồi. Nếu để đám đê hèn bẩn thỉu kia mà trốn thoát thì e rằng lần sau bọn nó sẽ cảnh giác lên mất, như thế thì không dễ tìm thấy như lúc này nữa.
Bọn nó đứa nào mà chẳng mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tien-sinh/1329608/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.