Nghe cô phán một câu vô tâm vô phế như vậy, Lãnh Thiên Kỳ ngẩn người ra một lúc, khi hồi phục lại thì cảm thấy vừa bực vừa buồn cười:
- "Cô nhóc này! Trong đầu em rốt cuộc chứa những cái thứ cao siêu gì vậy?" - Lãnh Thiên Kỳ duỗi ngón tay búng một phát lên trán Luka.
Bị anh bất ngờ búng một cái Luka không kịp tránh né chỉ đành bất lực ngồi sụp xuống ôm trán ai oán:
- "Sao anh lại búng trán tôi chứ? Con người này rốt cuộc có thể nói lí lẽ được không vậy?"- Một cái búng của anh nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, nhưng cũng đủ làm cho trán của cô vừa đau vừa nóng. Bực nhất là hình như vừa rồi cô cũng đâu có đắc tội với anh đâu, không đâu tự nhiên búng cô.
- "Là em không nói lí lẽ có được không hả?" - Bị cô oán trách Lãnh Thiên Kỳ có chút dở khóc dở cười.
- "Sao tôi lại không nói lí lẽ chứ? Rõ ràng là anh sai mà!" - Luka ngẩng đầu lên lườm anh. Khốn Khiếp, lúc đúng anh ta đã cao hơn cô cả cái đầu, mà giờ anh ta đứng, còn cô lại ngồi, nhìn anh ta cô tưởng chùng như muốn gãy cổ.
Một lần nữa bị cô lên án, Lãnh Thiên Kỳ chán nản vô cùng. Nói qua nói lại không ngờ cô lại bảo anh sai. Lãnh Thiên Kỳ từ trên cao trừng mắt như muốn cảnh cáo Luka, rồi anh từ từ nói:
- "Đó là em họ tôi! Đứa bé là cũng không phải của tôi".
- "Khoan đã! Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tai-phiet/3066318/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.