Mone đưa đứa bé từ bệnh viện về căn hộ mà mấy người các cô sống chung, có cả Bạc Linh, Bạch Hoa và Bạch Tuyết. Căn hộ này là do các cô sắp xếp ngay sau khi đến Bắc Kinh. Mục đích vừa là để cho đông vui, vừa là vì cho tiện xử lí công việc. Nó nằm cách Tập đoàn SMG 3 km về phía tây.
Mone vừa vào nhà thì liền gọi điện cho Bạch Tuyết dặn dò cô ấy đi mua vài bộ quần áo và sữa bộtcho trẻ em 2 tuổi . Mone không quan tâm đến sự ngạc nhiên, khó hiểu của cô ấy mà chỉ đơn giản nói 1 câu "mang về nhà ngay lập tức".
Đúng 10 phút sau, Bạch Tuyết đã trở về với những thứ cần thiết. Vừa bước vào cửa cô suýt nữa bị dọa đến ngã ngửa. Cô ấp úng mãi cũng không nói thành câu:
- "Chị... chị... "
- "Chị cái gì mà chị! Mau mang vô đây!" - Mone nhìn bộ dáng đó của Bạch Tuyết thì nhíu mày.
- "Không đúng! Đứa bé đó là sao? Con bạn chị ư? Còn nữa, tại sao trên người chị và cả đứa bé đều dính máu vậy? Không phải là chị giết người đi?" - Bạch Tuyết lắc lắc đầu rồi hỏi dồn dập.
- "Em muốn chị phải trả lời câu nào?" - Mone day huyệt thái dương rồi hỏi ngược lại.
- "Tất cả!" - Bạch Tuyết mang mấy thứ trên tay đưa cho cô rồi vô thức trả lời.
- "Chốc đi! Đợi mấy người kia về rồi nói luôn thể" - Nói rồi cô lấy từ túi ra 1 bộ quần áo nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tai-phiet/3066277/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.