Luka nghiến răng nghiến lợi vì lời nói đó của Lãnh Thiên Kỳ, cô tiện tay vo cái khăn trải bàn gần đó, rồi dùng sức ném thật mạnh về phía người đàn ông đáng ghét kia và hét lên:
- "Đồ chết bầm nhà anh, biến đi cho khuất mắt tôi!"
Còn về phần Lãnh Thiên Kỳ, dường như hắn mọc thêm 1 con mắt phía sau hay sao mà hắn có thể dễ dàng né tránh chiếc khăn trải bàn. Hắn quay lại nhíu mày nhìn cô rồi uể oải lắc đầu:
- "Chậc chậc! Khách hàng là thượng đế. Tôi đến đây làm khách, cô thân là chủ sao lại đỗi đãi với khách hàng như vậy hả?"
- "Tôi cần anh đến đây làm khách à? Đâu phải Lãnh thị của anh không có nhà hàng đâu, càn gì phải chen chúc khu thương mại làm gì chứ?"
- "Phải ha! Quả thật Lãnh thị không phải là không có nhà hàng, nhưng tôi lại nghe thấy nhiều người khen đồ ăn ở đây hợp khẩu vị, phục vụ lại chu đáo nên đến coi thử. Haiz, thật đáng thất vọng vì những lời đó là sai sự thật!" - Lãnh Thiên Kỳ khoanh tay trước ngực, lười biếng tựa người vào chiếc bàn trống gần đó.
Giọng nói của hắn đủ để thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
- "Anh...." - Luka giận đến mặt đỏ tía tai. Cô thề là nếu như không có ai ở đây thì chắc chắn cô sẽ dùng Taekondo cô luyện mấy năm ra dạy dỗ hắn 1 phen.
Cô cố gắng kiềm chế sự tức giận của mình, sau khi hít thở thật sâu điều hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tai-phiet/3066248/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.