Eri giành lấy chai rượu trong tay của Mone, mở miệng làu bàu:
- Ai khiến cậu quan tâm!
Câu nói không tim không phổi này thực khiến cho Mone dở khóc dở cười, cũng chỉ biết lắc đầu bất lực. Ai kêu cô lo chuyện bao đồng để rồi người ta quan lại chê cô phiền phức chứ. Nhưng mà không đúng à nha. Là Eri mặt mày nặng nề lôi cô đến đây kêu để giải tỏa bực tức à nha. Chứ không cô thà ở nhà đắp chăn ngủ sớm chả đỡ cực hay sao.
- Sao mà số tôi khổ thế này! - Eri lại tiếp tục kêu ca. Tay lại không ngừng vỗ " bốp bốp" lên vai Mone, khiến Mone 1 trận đau nhói.
- Cậu thì có gì khổ chứ. Người nên kêu khổ là mình được không? Bị cậu dày vò đến chết đi sống lại đây này! - Mone khóc không ra nước mắt, đem bắt lại móng vuốt của kẻ gây loạn.
- Khổ! Cậu thấy mình không khổ khi nào? Bị người đàn ông mình để ý phản bội còn không khổ sao? - Eri hất tay Mone ra cau mày. Rồi lại vung mạnh tay trên bàn, quật đổ mấy vỏ chai rượu xuống đất làm vang lên 1 hồi tiếng đổ vỡ nhức óc "choang! choang! choang!". Tiếng động thu hút rất nhiều người, làm cho họ phải quay lại dò xét. Bồi bàn quán ba thì lo sợ bị quản lí trách mắng không ngừng nhưng lại không dám ra đòi bồi thường cô gái đó.
- Đã vậy còn bị áp bức dưới cái chủ nghĩa độc tài của Mạc Tử Ninh, nếu không phải cậu ta bóc lột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-dai-tai-phiet/3066230/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.