Tác giả: Kiều Tiểu Tịch Edit: ༄༂Mun༉ “Việc Linh nhi ta đã biết, ai thị ai phi, vi phụ không phải đứa ngốc, ngươi hiện tại trở về phòng ngoan ngoãn đợi cho ta, người tới, đi thỉnh đại phu đến xem.” Mục Nguyên hôm qua liền nghe nói việc Linh nhi, trong lòng sớm có quyết đoán, đối với nữ nhi này cũng đã sớm thất vọng, Mục Nguyên thấy Mục Chỉ Lan vẫn sững sờ ở nơi đó, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống: “Người tới, đưa nhị tiểu thư trở về phòng, không có mệnh lệnh bổn tướng bất luận kẻ nào cũng không cho thăm hỏi, cũng không cho nàng tự mình đi ra.” “Dạ.” Hai hạ nhân vội vàng bắt lấy Mục Chỉ Lan kéo về phía trước. Mục Chỉ Lan nản lòng thoái chí, “Cha, ngươi bất công, vì sao, ta cũng là nữ nhi ngươi a, vì sao phải đối với ta như vậy? Cha...” Mục Nguyên đóng lại đôi mắt, sau đó xoay người nhìn về phía Mục Thanh Ca nói: “Chuyện này tốt nhất là không liên quan đến ngươi, nếu không...” Mục Thanh Ca lạnh lùng cười, nàng đi lên trước một bước hỏi: “Nếu không thì sao? Thừa tướng cha chẳng lẽ muốn nói đem ta trục xuất khỏi Tướng phủ sao? Ta đây không ngại nói cho Thừa tướng cha, ta ước gì.” Ba chữ cuối là một chữ một chữ nhổ ra, lãnh mắt cũng hoàn toàn lạnh xuống. Mục Nguyên nhíu mày, quan hệ hai cha con làm người khẩn trương, ngay cả Khang nhi đều phát hiện tỷ tỷ cùng cha không bình thường, hắn có chút sợ hãi bắt lấy quần áo Mục Nguyên, Mục Nguyên nhìn bộ dáng cậu bé đáy mắt lạnh lẽo tan đi, sau đó cúi người bế Khang nhi lên, " Ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nói với Mục Thanh Ca xong câu này liền ôm Khang nhi đi. Mục Thanh Ca lúc Mục Nguyên xoay người rời đi trong nháy mắt, cũng xoay người theo, trong mắt lạnh lẽo chưa tan đi, sau đó không nói một lời đi vào phòng, Lăng Phong cùng Phong Yên vội vàng đi theo, mà Lý Nguyên còn lại là nhìn Mục Thanh Ca rồi lại xem bên kia, Lý Nguyên thở dài so sánh chắc lúc này đại tiểu thư cũng không muốn nhìn thấy người ngoài đi. Mục Thanh Ca đi đến kệ sách bên cạnh, “Sao lại thế này?” Phong Yên nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư hoài nghi mặt nàng là có người làm sao?” “Không phải hoài nghi, mà là nhất định, còn có ai thống hận Mục Chỉ Lan như vậy, cư nhiên liền nhất chiêu tổn hại người cũng nghĩ ra.” Thủ pháp như vậy thật đúng là đê tiện vô sỉ tàn nhẫn a, Mục Thanh Ca nghĩ khóe miệng lại nhịn không được gợi lên một tia ý cười vi diệu. Lăng Phong mặc không lên tiếng, trong đầu lại hiện lên tối hôm qua sau khi Cửu vương gia rời đi lại đi về phía phòng Mục Chỉ Lan... Cùng Mục Thanh Ca suy nghĩ giống nhau đại phu căn bản là nhìn không ra trên mặt Mục Chỉ Lan là do dược vật gây ra, chỉ cho rằng là dị ứng, sau đó vội vàng khai chút thuốc, nhưng mấy ngày qua, không chỉ không tốt còn càng thêm nghiêm trọng, Mục Chỉ Lan tức đem đại phu đuổi ra ngoài, ghé vào trên giường khóc lên. Đại phu ủ rũ cụp đuôi đi ra phòng Mục Chỉ Lan, mà nhìn thấy Mục tướng một bên chờ, đại phu vội vàng kêu: “Tướng gia.” “Như thế nào?” Đại phu lắc đầu nói: “Xem bộ dáng nhị tiểu thư đích xác chính là dị ứng gây ra, nhưng đã nhiều ngày uống thuốc lại không có nửa phần hiệu quả, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, lão phu làm y mấy chục năm nhưng trước nay chưa từng nhìn đến loại tình huống này...” Nhìn Mục Nguyên sắc mặt khẽ biến, đại phu hàm súc nói: “Tướng gia, trừ khi...” “Trừ khi cái gì?” “Trừ khi nhị tiểu thư là bị người hạ độc, đến tột cùng là độc gì, lão phu khó có thể kiểm chứng cũng chưa bao giờ gặp qua.” Mục Nguyên nghĩ đến đầu tiên chính là Mục Thanh Ca, nhưng lại nghĩ nàng nơi nào lại có loại độc này? “Tướng gia, lão phu vẫn là khuyên ngài đi thỉnh ngự y trong cung nhìn xem, các ngự y kiến thức rộng rãi có lẽ sẽ biết rốt cuộc sao lại thế này, nếu cứ như vậy, chỉ sợ mặt nhị tiểu thư là thật sự giữ không nổi.” Đại phu nói thở dài, một cái nữ oa oa đẹp cư nhiên thành dáng vẻ kia, đại phu nói xong liền lắc đầu rồi đi. Mục Nguyên cau mày, mà Minh thúc phía sau tất nhiên nghe được đại phu nói, liền hỏi: “Tướng gia, muốn đi thỉnh từ ngự y đến xem không?” Nhiều năm như vậy Từ ngự y cũng coi như là hảo hữu của Tướng gia. Mục Nguyên nhìn phòng Mục Chỉ Lan, tuy rằng hắn cũng Từ ngự y tương giao thật lâu, nhưng nói đến cùng hắn cũng là ngự y trong cung, một khi thỉnh ngự y liền sẽ truyền tới bên tai người khác, đến lúc đó hỏi tới hắn thật đúng là không biết trả lời như thế nào, chuyện Chỉ Lan hủy dung đã bị hắn ép xuống, nếu truyền ra chỉ sợ cả đời Chỉ Lan liền bị hủy. “Ngươi đi tìm đại phu, người này không được liền tiếp tục tìm.” Minh thúc biết tướng gia nói như vậy đã nói lên sẽ không đi thỉnh ngự y, hắn đáp ứng liền lập tức đi tìm đại phu. Mục Chỉ Lan ghé vào đầu giường khóc rống, chẳng lẽ nàng phải mang khuôn mặt như vậy sống cả đời sao? Muốn cái này, Mục Chỉ Lan đem gương trong phòng gương đều đập bể, Tam di nương vội vàng đi vào đóng cửa lại: “Lan nhi.” Lôi kéo nữ nhi hành vi điên cuồng. “Nương, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không thể như vậy, mỹ mạo ta không thể cứ như vậy mất đi, nương, ngươi ngẫm lại biện pháp a.” Mục Chỉ Lan quỳ rạp xuống đất lôi kéo cầm tay Tam di nương, nàng chỉ cần tưởng tượng đến mặt mình vĩnh viễn thành cái dạng này liền không tiếp thu được, một khuôn mặt như vậy mình nhìn đều muốn phun, huống chi là người khác, “Ta đã cái gì cũng không có, ta không thể lại mất đi mỹ mạo.” Tam di nương nhìn mặt Mục Chỉ Lan đau lòng không thôi, đây là nữ nhi nàng mang thai mười tháng ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn lên, nàng tuyệt đối không thể để nữ nhi mình như vậy cả đời, đột nhiên nhớ tới một người, tam di nương đáy mắt mang theo mong đợi: “Đừng sợ, Lan nhi, có một người khẳng định sẽ có biện pháp.” “Ai?” Mục Chỉ Lan vừa nghe đột nhiên mở to hai mắt. “Trích tiên Bán Hạ, truyền thuyết mặc kệ nghi nan tạp chứng gì hắn đều có biện pháp trị liệu, cho nên mặt ngươi hắn khẳng định cũng sẽ có biện pháp.” Mục Chỉ Lan giống như là nhìn thấy hy vọng, hai con mắt nháy mắt liền sáng lấp lánh, nàng bắt lấy Tam di nương kích động gật đầu: “Nương, vậy đi tìm hắn, mặc kệ bao nhiêu tiền, mặc kệ bao nhiêu tiền ta đều nguyện ý ra, nương.” “Được.” Tam di nương nghĩ ngân lượng trên người không nhiều lắm nhịn đau gật gật đầu, vì nữ nhi mặt mặc kệ ra bao nhiêu tiền nàng đều nguyện ý, “Vậy ngươi chờ, nương nhất định tìm tới Bán Hạ công tử cho ngươi.” Mục Thanh Ca khôi phục dung nhan nam giả nữ trang đi vào Vạn Hoa Lâu, Phong Yên tuy rằng không phải lần đầu tiên thấy Mục Thanh Ca diện mạo chân thật nhưng thấy một lần liền cảm thấy kinh tâm động phách, Phong Yên vội vàng rũ xuống đôi mắt che dấu đáy mắt kinh diễm, nàng cư nhiên cũng lại phát ngốc với nữ tử là tiểu thư, huống chi tiểu thư hiện giờ thân mặc nam trang đứng ở trước mặt mình, Phong Yên một lòng nhịn không được tán loạn. Bên trong ghế lô, dì Mân tự mình châm trà cho Mục Thanh Ca, một đôi mắt diễm lệ lại nhìn về phía Phong Yên đứng ở một bên, dì Mân gặp người vô số, mặc kệ là đối với nữ nhân hay là nam nhân đều rất hiểu biết, liếc mắt một cái liền nhìn ra Phong Yên không phải là nữ tử nhu nhược bình thường, “Vị cô nương này là?” Vị cô nương này là lần đầu tiên đi theo tới, hơn nữa lại là đi theo Bán Hạ công tử, tất nhiên làm nàng vạn phần chú ý. “Thị nữ của ta, Phong Yên.” Mục Thanh Ca giới thiệu nói. Dì Mân gật gật đầu kêu: “Phong Yên cô nương.” Phong Yên có lễ phép gật đầu. Mục Thanh Ca nói với Mân di: “Lần này ta tới, là muốn dì Mân giúp ta nhìn xem nơi nào có phòng ở tương đối tốt.” “Công tử là muốn tìm chỗ ở sao?” “Xem như là vậy đi.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt nói, thấy dì Mân gật gật đầu, nhắc nhở nói: “Lấy danh nghĩa ngươi mua.” “Được, ta biết làm thế nào.” Dì Mân không hỏi nàng rốt cuộc có tác dụng gì, dì Mân từ trong tay áo lấy ra ngân phiếu một vạn lượng đặt ở trên bàn, “Ngày hôm qua, người Tam di nương Tướng phủ tới tìm ta, nói muốn công tử trị liệu dùm nàng một người, đây là tiền đặt cọc.” Mục Thanh Ca hai ngón tay nhéo tấm ngân phiếu kia, cười như không cười nói: “Nàng nhưng thật ra thông minh.” Biết tới tìm Bán Hạ cứu Mục Chỉ Lan, chỉ sợ nàng nằm mơ đều không có nghĩ đến Mục Thanh Ca chính là Bán Hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]