Chẳngmấy chốc chiếc xe đã đưa chúng tôi đến khách sạn, hắn ôm tôi bước vào giữa đạisảnh sáng sủa, rộng lớn như không có ai, đến thẳng trước cửa phòng.
Lucia mở cửa, nhìn thấy Hàn Trạc Thần ôm tôi đứng trước cửa, ánh mắt dâng tràoniềm vui sướng không thể kiềm chế.
“Thiên Thiên, chân của cô thế nào rồi?” Cô ấy hỏi câu đó, ánh mắt không hề nhìntôi.
“Không sao rồi!” Tôi không phải là loại phụ nữ nhỏ nhen nhưng khi cô ấy nóichuyện với tôi mà lại đắm đuối nhìn chồng tôi, thật khiến tôi khó chịu.
“Không sao?!” Hàn Trạc Thần đặt tôi lên sofa, nói với Lucia. “Cô ấy không thểđi lại, hủy mọi kế hoạch, còn nữa, tốt nhất nên tìm cho cô ấy một hộ lý vàchuẩn bị một cái xe lăn...”
“Ngài yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng thu xếp.”
Cô ấy nhìn thấy Hàn Trạc Thần cởi áo choàng đặt lên sofa, giọng rất chu đáo:“Mọi người uống chút gì nhé!”
Tôi chỉ nói: “Cảm ơn!”
Hàn Trạc Thần nhìn tôi, ánh mắt sáng lạ thường, rồi nói: “Được.”
Lucia đi pha cà phê, Hàn Trạc Thần rất tự nhiên đi xem tất cả các phòng.
Khi hắn đẩy cửa vào phòng tôi, ánh mắt càng hào hứng hơn, nghiêng người tựa vàocánh cửa màu trắng, thích thú quan sát từng thứ đồ trong đó. Nếu là người khác,tôi nhất định sẽ nghĩ người đó thật dở hơi mới nhìn ngó khắp nơi như vậy. Nhưngngười đàn ông như Hàn Trạc Thần hoàn toàn không thế, hắn làm việc gì cũng cómục đích.
“Anh nhìn gì thế?” Tôi hỏi.
“Xem đây có phải phòng em không.”
“Đúng.”
“Tại sao lại không có đèn bàn?”
“Ánh sáng khiến em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-soi/1257349/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.