Nếu nhớnhung là một tội lỗi thì thời gian chính là tội ác.
Đến Anh, tháng đầu tiên tôi còn có thể chịu nổi vì nỗi đau thể xác tạm thời làmtê dại đi nỗi nhớ hắn. Tháng thứ hai, thần kinh tôi căng thẳng đến mức sắp vỡtung, ý nghĩ cực đoan lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Có hôm, nửa đêm tỉnhgiấc, tôi bỗng nắm lấy tay Cảnh nói: “Anh mua vé máy bay cho em, em muốn vềgiết anh ấy rồi tự vẫn, hãy trộn tro cốt của chúng em vào nhau, em phải khiếnanh ấy không bao giờ vứt bỏ được em.”
Cảnh nói: “Thiên Thiên! Em ngủ thêm lúc nữa, đừng nghĩ quẩn.”
Tôi hỏi anh ấy với vẻ rất nghiêm túc: “Em thử rất nhiều cách để giết anh ấy,nhưng đều không có tác dụng. Anh nghĩ giúp em xem có cách gì khác không?”
“Ngày mai anh sẽ tìm cho em một bác sĩ tâm lý.”Ngày hôm sau, quả thực anh đãđưa bác sĩ tâm lý tới, là một Hoa kiều. Bác sĩ nói rằng tôi có thể tâm sự nhữngkhúc mắc không cởi bỏ được trong lòng tôi, cô ấy sẽ giữ bí mật.
Khi cô ấy đồng ý sẽ không ghi chép bất cứ điều gì, tôi đã nói chuyện với cô ấycả buổi chiều.
Cuối cùng cô ấy nói với Cảnh kết quả chẩn đoán: “Hàn tiểu thư hoàn toàn bìnhthường... Cô ấy không điên, đó quả là một kỳ tích!”
Cảnh vẫn có chút lo lắng: “Nhưng bây giờ tình trạng tâm lý của cô ấy hơi cóchút vấn đề.”
Bác sĩ thở dài, lắc đầu nói tiếp: “Trên cương vị bác sĩ tâm lý, tôi cho rằnganh nên trông coi cô ấy cho tốt, cô ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-soi/1257344/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.