Tôi vàTiểu Cảnh rất hòa hợp. Hằng ngày chúng tôi cùng ăn sáng, tôi tan học rồi cùngăn tối, nói về cuộc sống tám năm đã qua của cả hai, nói về công việc hiện tạicủa anh.
Ở bên anh làm gì cũng thoải mái, có thể nói chuyện không cần phải kiêng nể,nhưng tôi đã nói những gì, tôi không nhớ nữa và anh đã nói gì tôi cũng khôngnhớ.
Tiểu Cảnh về rồi, đã có người lo liệu việc kinh doanh cho Hàn Trạc Thần, hắnbỗng trở nên nhàn hạ, tối về tôi đều thấy hắn ở nhà, lúc thì đọc báo, lúc hútthuốc, có lúc lại ngồi ngây ra. Tôi đoán tình nhân mới của hắn chắc hẳn lại bịhắn vứt bỏ. Nhưng chuyện đó thì có can hệ gì đến tôi?
Hôm nay, cũng như mọi ngày, chưa đến tám giờ Tiểu Cảnh đã đưa tôi về đến trướccửa nhà. Lúc bước đến trước cửa, tôi kéo tay anh nói: “Em không muốn về nhà.”
“Sao thế? Em không vui à?”
“Tại sao chú ấy nói hằng ngày tám giờ phải đưa em về, anh không hề chậm trễ mộtphút nào, anh cứ nhất định phải làm theo ý của chú ấy sao?”
“Anh đã nhận lời thì anh phải làm được.”
“Em cũng phải có tự do của em chứ! Em có quyền quyết định mấy giờ về nhà, emkhông muốn người khác quyết định cuộc sống của em.”
Tôi không ngoan cố đến mức làm khó Tiểu Cảnh, chỉ là tôi không muốn trở về cănphòng chật chội, ngột ngạt, buồn chán, ngồi trong phòng nghe tiếng hắn mở cửa,đóng cửa hoặc tiếng bước chân của hắn ngoài hành lang mà thôi.
Tôi rất muốn rời khỏi đây, đến một nơi không có hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-soi/1257335/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.