" Cô bé ngốc, cha của anh đã tìm bác sĩ nổi tiếng trên khắp thế giới, nhưng họ nói anh không thể cứu được nữa, mà anh, cũng đã từ bỏ."
" Anh không được từ bỏ. Làm sao anh có thể từ bỏ nhanh như vậy hả?"
" Hiểu Hiểu, em đừng như vậy! Em như vậy chỉ làm anh càng khổ sở thêm. Có trời mới biết anh có bao nhiêu mong muốn được vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Lãnh Triết Lăng vừa nói vừa đưa hai bàn tay áp lên má tôi, có lẽ là do máu không cung cấp đủ cho các dây thần kinh ở tay nên tay của anh ta lạnh như băng, trong đáy mắt đó tôi thật sự đã nhìn nhầm anh ta thành Lãnh Thiên Ngạo, nên tôi sợ đến mức lui người về sau.
" Hiểu Hiểu..."
" Chu Hiểu Hiểu? Sao cô lại ở chỗ này?"
Lúc tôi đang xấu hổ thì có tiếng hô vang lên chói tai, tôi quay đầu lại thì thấy Liễu Sương Sương đang mặc trên người bộ đồ màu đỏ tay xách theo lãng hoa bước vào, trên người tôi nổi da gà ngay lập tức.
" Sao cô lại ở chỗ này?"
Liễu Sương Sương không phải đã chết ở Thái Lan hay sao?
" Câu này là tôi nên hỏi cô mới đúng, tin tức của cô cũng nhạy gớm, Triết Lăng vừa mới tỉnh cô đã chạy ngay đến để xum xoe!"
Liễu Sương Sương lắc mông vểnh đi đến bên cạnh Lãnh Triết Lăng rồi đặt lãng hoa trên tủ đầu giường, sau đó mới ân cần hỏi thăm Lãnh Triết Lăng.
" Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/3080977/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.