" Mày tiêm cho nó cái gì vậy? Nó vẫn còn sống, làm sao có thể tiêm vào virus kia!!"
Xác sống kia sải hai bước tới chỗ người tôi rồi đẩy đầu tôi sang bên và nhìn vào cái lỗ vừa bị tiêm.
Người mặc áo blouse trắng thuận tay ném ống tiêm vào trong thùng rác:
"Dù gì nó cũng sắp chết, nếu xảy ra sai lầm gì cũng không lớn, cái này cứ tính như cống hiến vào sự nghiệp nghiên cứu của tôi."
" Mày là cái thá gì, dù gì mày cũng chỉ là con chó dưới tay của bác sĩ Lục!"
Xác sống kia hung hăng đẩy người nọ ra, đi hướng về phía tôi, liền há miệng cắn vào tai tôi, một người đang sống sờ sờ bị xé một khối thịt đau đớn đến nỗi tỉnh táo tinh thần, đúng lúc thấy người áo blouse trắng lôi lôi kéo kéo tên xác sống rời khỏi trước mặt tôi.
" Mày làm gì vậy? Nó là vật thí nghiệm quan trọng, mày không thể ăn nó!"
" Buông ra!! Mục đích bắt nó đến nơi này còn không phải là vì ăn nó à, chẳng lẽ còn chờ Lãnh Thiên Ngạo đến cứu nó?"
Xác sống đẩy một đẩy đánh bay tên áo blouse trắng, hắn liếm môi dính đầy máu tanh đi về phía tôi, tôi bị đau chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt:
" Đừng..."
" Đừng qua đây.."
" Là ai dám ra tay với đồ ăn của tao, là mày à?"
Đột nhiên có tiếng nói vang lên cùng với đó là tiếng giày da, một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/3080958/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.