Những con rắn đó không chỉ cứng như xích sắt của tôi, mà còn rất trơn và biết phun nọc độc liên tục, nếu mà tôi không cẩn thận sẽ bị cô ta thừa nước đục thả câu và giờ tôi thậm chí còn không thể đến gần cô ta. 
Cái kỹ năng này giống như chính con người cô ta vậy, nó độc như rắn rết. 
" A...a...." 
Đột nhiên, Nhiếp Tranh hét lên một tiếng thảm thiết, tôi theo âm thanh mà nhìn sang đó, thấy anh ta tự nhiên tự bẻ gãy cánh tay của mình, nó bị bẻ gập ra phía sau người, điều này khiến người ta vô cùng sợ hãi. 
Ngay sau đó là vài tiếng răng rắc, anh ta không kiểm soát được đã bẻ gãy từng ngón tay của mình vứt xuống đất, máu đỏ sẫm không ngừng phun ra khiến anh ta bị đau đến nỗi khuôn mặt trở nên méo mó, cũng làm tôi vô cớ đau nhói lên. 
Thảo nào, anh ta lại muốn bắt tôi đến nơi này, vì có mấy ai chịu được sự tra tấn thế này chứ? 
" Đừng mà!" 
Tôi thấy anh ta duỗi ngón tay ra sắp tự chọc vào hốc mắt của bản thân, thì tôi không suy nghĩ gì nhiều liền quăng xích sắt đang đối phó với Liễu Sương Sương qua chỗ Nhiếp Tranh, may mắn thay vẫn còn kịp thời, xích sắt đã quấn chặt lấy tay anh ta, để anh ta không tự làm tổn thương bản thân. 
" Ái chà, có sơ hở nè!" 
Liễu Sương Sương cười duyên một tiếng, thì ngay giây sau, tôi cảm nhận được một cơn đau xót ở trên bả vai, là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/3080915/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.