" Bọn họ chắc là bị quỷ sai bắt đi, giam giữ một chỗ nào đó trong âm phủ, nếu như đã đầu thai thì cơ thể đã không còn sống."
Lãnh Thiên Ngạo nói là sự thật, nhưng những điều này tôi đã biết từ lâu, điều mà tôi càng quan tâm là:
“Vậy anh có biết cha mẹ tôi bị giam giữ ở đâu không?”
Nghe vậy, Lãnh Thiên Ngạo ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại bật cười:
" Nếu như tôi bị bắt, chắc là sẽ biết đó!"
Tôi tức giận đánh một quyền lên vai anh ta:
“Tôi không đùa giỡn với anh đâu.”
" Tôi cũng không nói giỡn với cô!"
Lãnh Thiên Ngạo thu hồi lại nụ cười trên mặt, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, tôi cắn môi gật gật đầu đem tầm mắt chuyển lên người cha mẹ.
" Tôi nhất định sẽ cứu bọn họ trở về!"
" Không được đi âm giới nữa, nơi đó không đơn giản như cô tưởng tượng."
" Không phải anh đã từng nói là tôi không phải là người bình thường à? Tôi nhận định mình sẽ đi trên con đường tẩu âm nhân này, vả lại tôi có chuyện cần nói cho anh biết là từ ngày mai trở đi tôi muốn tới chỗ của sư phụ làm việc, tôi chỉ là thông báo cho anh biết một tiếng mà thôi và anh đừng vọng tưởng ngăn cản được tôi".
" Ngày mai sẽ đi à? Còn tuần trăng mật của chúng ta thì sao?"
Lãnh Thiên Ngạo vừa nói, cơ thể vừa nghiêng người về phía tôi, giống như là một đứa nhỏ đang làm nũng.
Buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645896/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.