Nói là lo lắng cho tôi, nhưng tôi có thể nghe ra trong giọng nói của cô ta có sự vui sướng khi người gặp họa!!
Tôi hiện tại là một người bình thường, cô ta tùy tiện dùng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết tôi. Ôi dào, cô ta cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ sợ cô ta chắc?
" Thiên Ngạo, anh đi sai người đem Tiểu Bạch chuyển đến phòng bệnh của em đi, em sẽ ngoan ngoãn trở về truyền dịch "
Tôi nói xong hướng về phía bên giường đi tới, chỉ cần không đề cập đến Nhiếp Tranh, Lãnh Thiên Ngạo vô cùng dễ chịu đồng ý với yêu cầu của tôi. Anh ta biết mâu thuẫn giữa tôi và Trần Kha, lạnh mặt dặn dò chúng tôi chờ anh ta trở về.
Nếu Trần Kha đã tuyên chiến với tôi, tôi cũng không cần diễn kịch cho cô ta xem. Sau khi lên giường bệnh, tôi trực tiếp đánh đổ cái khay mà cô ta mang đến. Lạnh lùng nhìn:
" Sư phụ của tôi có phải là do cô giết hay không?"
"Hiểu Hiểu, cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu. Đây là loại thuốc tôi đặc biệt chế cho cô, sao cô lại lật đổ nó "
Nói xong cô ta ngồi xổm xuống và liền đi nhặt mảnh vỡ. Tôi phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt cô ta:
" Cô bị nghiện diễn kịch đấy à? Lãnh Thiên Ngạo không có ở đây, cô không cần diễn nữa "
Trần Kha không nghĩ tới tôi lại nhổ nước bọt vào cô ta, tức giận đến nỗi cái mũi đều bị lệch, cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645431/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.