Lãnh Thiên Ngạo ôm tôi vào trong ngực, giống như là đang tuyên bố chủ quyền cho Nhiếp Tranh xem. Nhiếp Tranh không nói gì, bĩu môi, hướng về phía Lãnh Thiên Ngạo dựng thẳng ngón giữa lên, rồi mạnh mẽ đạp chân ga vọt ra ngoài. Hai người bọn họ mỗi lần gặp mặt cứ như vậy, thật sự làm cho tôi khó xử.
" Thiên Ngạo, anh không cần lúc nào cũng có thái độ này với Nhiếp Tranh, nghe nói anh bị bắt đi, anh ta lập tức cùng em đi cứu anh. "
" Không cần gã ta, bản thân anh cũng có thể có biện pháp đi ra,ngược lại là em, vì sao luôn xuất hiện cùng gã, bên cạnh em không có bạn bè khác sao? "
Lãnh Thiên Ngạo vừa nghe tôi vì Nhiếp Tranh mà nói, lúc này mặt liền xệ xuống. Tôi thực sự là muốn phát điên, gạt tay anh ta ra.
" Bạn bè của em rất ít chẳng lẽ anh không biết sao? Lỗ Gia Minh vừa mới mất cha, Noãn Tâm bụng to, anh bảo em đi cùng ai đây? Ngay cả em, em vác cái bụng to đi lấy tài liệu để cứu anh, còn đi vào chỗ địch, mà anh lại có thái độ này là sao? ”
Tôi nói xong không kìm được nước mắt liền xả ra ngoài, thật sự là quá mất mặt mà, tôi phẫn nộ xoay người muốn rời đi, Thiên Ngạo vội vàng đuổi theo.
" Hiểu Hiểu, em chờ một chút. ”
" Em và anh, không có gì để nói! "
" Hiểu Hiểu, em nghe anh nói đã! "
Lãnh Thiên Ngạo lách mình vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645423/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.