" Đúng vậy, chị không thấy trận chiến vừa rồi á, thiếu chút nữa đã phá hủy luôn căn cứ này, may là Đặng Khải nhìn không nổi ra ngăn cản, bằng không còn không biết đánh đến khi nào, Tề Quân hung ác kia giống như là chiến lang, ra tay rất ngoan độc, như kiểu đánh không chết là không dừng "
Tiểu Bạch hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước, không nhịn được run người. Nếu thật sự muốn đánh, ngay cả tôi đối phó Tề Quân cũng phải rất cố sức, chứ đừng nói là Mậu Ngoan.
" Không được, chị phải đi tìm Mậu Ngoan nói chuyện, dặn nó về sau ngàn vạn lần không thể tìm Tề Quân đánh nhau nữa. "
Tôi vừa mới đứng dậy muốn đi ra ngoài, Tần Hách đã mang theo một thi quỷ tiến vào, thi quỷ kia dáng người thon dài làn da trắng nõn, thoạt nhìn giống như là một thư sinh yếu đuối, vừa nhìn thấy tôi liền nhiệt tình nói:
" Chào chị Hiểu Hiểu ”
" Người này liền giao cho cô, đợi lát nữa gọi tôi. "
Tần Hách nói xong liền đi ra ngoài. Tôi đánh giá người trước mắt này, cậu này chắc tầm 20 tuổi, nếu không có bộ râu xồm xoàm trên mặt, nhìn qua giống như là một đứa trẻ còn đang đi học.
" Lúc trước đã nghe nói qua không ít tin đồn về chị Hiểu Hiểu, không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, chị quả nhiên xinh đẹp, so với Trần Kha lạnh như băng kia là xinh đẹp hơn nhiều. "
Miệng tên này rất trơn tru, đây là nhãn tôi đã dán cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645390/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.