Người Đặng Khải nhanh chóng lăn trực tiếp đụng vào người em ấy, Tiểu Bạch phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, sau đó còn liên tục bị va chạm lui về phía sau mấy mét, kéo đi hơn mười thước ma sát vào mặt đất rồi mới dừng lại.
Tôi vội vàng chạy tới đỡ em ấy dậy.
" Sao em lại ngốc như vậy, Tiểu Bạch em tỉnh lại đi ”
" Khụ khụ … "
Đặng Khải ho ra một ngụm máu tươi. Anh ta vẫn còn sống, tôi vội vàng làm cơ thể của anh phục hồi lại như cũ rồi để cho anh ta nằm thẳng trên mặt đất, để anh ta chậm rãi phục hồi như cũ:
" Tiểu Bạch đặt ở chỗ này, đợi lát nữa anh khôi phục như cũ thì mang theo em ấy trở về căn cứ. "
Nơi này cách căn cứ đại khái hơn một trăm thước, động tĩnh lớn vừa rồi, chắc đã làm Thiên Ngạo phát hiện, chỉ hy vọng anh ta không nên ngốc nghếch trực tiếp lao ra bị trận thất tinh đả thương.
Trận thất tinh ở bên ngoài còn chưa vẽ xong, tôi vội vàng nhặt lên bàn chải rơi trên trên mặt đất, tưới máu chó đen và tiếp tục vẽ, không nghĩ tới một thân ảnh mặc âu phục trực tiếp bay tới nơi tôi đang muốn vẽ điểm kết nối.
" Đã lâu không gặp. "
Khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nụ cười gợi cảm mê hoặc lòng người, có mái tóc xoăn nhẹ nhàng tùy ý che lên đôi mắt đen nhánh của anh ta, đàn ông đẹp trai như vậy cho dù ai nhìn cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645384/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.