Vừa rồi tôi hết sức chăm chú làm việc, hoàn toàn không thấy sắc mặt tái nhợt của Vưu Tích, cho dù sau khi hoàn thành pháp sự, thì anh ta vẫn đau đến toàn thân run rẩy.
Trần Kha lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Thiên Ngạo dặn dò mấy trăm lần, anh ba tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.
Tôi cũng hao hết sức lực, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lung lay ngã xuống tường ở phía sau, cũng may Thiên Ngạo đã đỡ kịp.
" Hiểu Hiểu, em không sao chứ? "
" Em ổn. "
Tôi gian nan kéo khoé miệng ra, nhìn đáy mắt Thiên Ngạo có đau lòng còn có cảm kích, tôi như trút được gánh nặng tựa đầu vào lồng ngực anh ta.
Trần Kha nhìn chúng tôi nồng đậm tình cảm mật ý, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, ngay sau đó lại nhìn Vưu Tích còn đang suy yếu thở dốc, nhất thời đáy mắt sáng ngời, cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh ta, còn nhẹ giọng hỏi:
" Cảm giác thế nào rồi? "
" Bây giờ tôi sao rồi? Đã giải được thuật ngự quỷ của Hàng Thi rồi sao? "
" Có lẽ đã giải trừ rồi, bây giờ anh đã khôi phục lại pháp lực, anh có thể cảm nhận mà, trước đây anh luôn luôn có thể cảm giác Hàng Thi ở bên cạnh, nhưng bây giờ thì không!"
Vưu Tích nghe tôi nói xong thật sự đã nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, chờ anh ta mở mắt ra, trong đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645375/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.