" Thật ra nó cũng rất thảm. "
Mậu Ngoan nhìn phương hướng Tề Quân rời đi, trong ánh mắt có chút thương cảm. Tôi không hiểu nhìn Thiên Ngạo, Thiên Ngạo hít sâu một hơi mới nói:
" Lúc trước em nói mắt mình nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật, Tề Quân chính là như thế đó."
" Nó bị sao vậy? "
Đứa nhỏ này không phải luôn luôn tuân theo mệnh lệnh của mẹ mình mà.
" Thật ra nó cũng không muốn đánh nhau với con, là mẹ nó nói cho nó biết, chỉ cần giết con, cha cũng chỉ thương một mình nó, còn có mẹ nữa, mẹ của nó nói chỉ cần giết được mẹ, bà ta có thể mang theo Tề Quân gả cho cha con. "
" Con làm sao biết được những điều này? "
" Ha ha hôm nay con đã đánh bại nó đó, mẹ đến trễ quá, nếu không thì có thể nhìn thấy Tề Quân khóc thành bộ dáng gấu trúc. "
Thiên Ngạo đưa tay xoa xoa trên đầu Mậu Ngoan.
" Con người trước khi chết luôn nói những lời thật lòng, Tề Quân vừa rồi khóc lóc kể lể toàn bộ chuyện của mình, lúc trước là Trần Kha biến thằng bé thành thi quỷ, thậm chí chính miệng cô ta đề cử với tiến sĩ Lục để Tề Quân trở thành vật thí nghiệm, biến nó thành cỗ máy giết người. "
" Nó chính là con của cô ta mà, cô ta sao có thể tàn nhẫn đến như vậy? "
Tôi hoàn toàn bị khiếp sợ trước sự thật như vậy, người ta nói hổ đói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645373/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.