Lúc chúng tôi trở lại bên vách núi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân còn chưa trở về, Nhiếp Tranh đem Mạc Trát Tà đặt trên mặt đất, tôi đứng đó đưa tầm mắt nhìn về phương xa, ánh hoàng hôn của buổi chiều tà sắp lặn xuống mặt biển rồi, mà sao hai đứa nhỏ vẫn còn chưa trở về.
" Ngoan Mậu cùng Tề Quân còn chưa trở về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, tôi phải đi xem một chút! "
" Em đừng đi, trước tiên em phải xem Mạc Trát Tà trước đã, chờ một chút đi, Ngoan Mậu cùng Tề Quân đều rất nghe lời, chắc là cũng sắp trở về rồi! "
Tôi nghiêng đầu nhìn anh hai, biết rõ hiện tại dù tôi có làm cái gì thì cũng là vô ích cả, nhưng tôi vẫn đốt hai lá bùa pha nước để cho anh ta uống, còn Nhiếp Tranh cởi quần áo khô trên người mình xuống và khoác lên cho Mạc Trát Tà.
" Mẹ! "
Từ xa xa, đột nhiên có tiếng của Ngoan Mậu truyền đến, tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ngoan Mậu đang gồng mình đỡ hai người bay ở trên mặt biển, nhìn như thể sắp chìm xuống biển.
Tội thằng nhỏ, người bé tý, gánh còng lưng.
Tề Quân ở trong ngực nó, còn có một người đàn ông cao một mét tám nằm trên lưng nó, tôi mừng rỡ dang tay ra tiếp lấy Ngoan Mậu:
" Thiên Ngạo.. Là anh sao? "
Người đàn ông nằm trên lưng Ngoan Mậu không có hoàn toàn hôn mê, nghe thấy tiếng gọi của tôi thì nâng đầu ướt sũng lên, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-cung-quy/2645312/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.