Tàu ngầm di chuyển với tốc độ tối đa giống như cá voi đi qua biển, phía trên tàu ngầm này có radar, sẽ làm cho con cá chắn trước mặt tàu ngầm tự động chạy trốn, để tầm nhìn quan sát tốt hơn không bị ảnh hưởng, nhưng bất kể tôi mở to mắt như thế nào, cũng không thu hoạch được gì.
" Tích tích tích tích tích. "
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một dấu vết màu xanh đậm, báo động không ngừng vang lên.
" Báo cáo bộ trưởng, phía trước xuất hiện dòng hải lưu dồn dập, không thể tiến lên phía trước nữa!"
Vừa nghe nói không thể đi về phía trước nữa, trái tim tôi thắt chặt lại, tôi nhìn chằm chằm vào bùa truy hồn vẫn còn bay về phía trước, Thiên Ngạo chắc chắn đang ở phía trước, chẳng lẽ tôi và anh ấy chỉ vì dồn hải lưu này mà đánh mất đi cơ hội tốt ư?
" Dùng tốc độ tối đa đi về trước, không có mệnh lệnh của tôi không thể dừng lại. "
" Vâng! "
Người điều khiển tàu có sắc mặt khó xử đáp, dù vậy vẫn đẩy nút tăng tốc.
Tàu ngầm của chúng tôi đã đến gần hơn với dòng hải lưu, bạn có thể cảm thấy tàu ngầm có chấn động nhẹ, càng đi về phía trước tàu ngầm chấn động càng rõ ràng, trên bảng điều khiển hiển thị tàu ngầm của chúng tôi đang dần đi sâu vào trung tâm của dòng hải lưu.
Có lẽ Thiên Ngạo ở bên kia dòng hải lưu!.
" Báo cáo Bộ trưởng, tàu ngầm rất không ổn định, có thể bị dòng hải lưu đánh tan rã! "
" Tôi nói không có mệnh lệnh của tôi không được dừng lại, cậu không nghe thấy sao? "
Vưu Tích đột nhiên đề cao giọng nói, làm hai người điều khiển sợ tới mức không dám nói chuyện, toát mồ hôi lạnh chạy về phía trước.
Tôi vẫn quan sát động tĩnh trong nước, hoàn toàn không chú ý tới chúng tôi đã tiến vào trung tâm dòng hải lưu, tàu ngầm không ngừng xóc nảy, người tôi đứng không vững ngã vào trong lòng Vưu Tích, anh ta vội vàng đỡ lấy tôi.
" Báo cáo bộ trưởng! "
" Tôi nói rồi dùng tốc độ tối đa đi tới! "
Vưu Tích đá vào ghế của người điều khiển.
" Không phải bộ trưởng, là phía trước phát hiện rãnh biển! "
" Sao lại như vậy, lúc trước sao không nghe các cậu nói nơi này có rãnh biển? "
Sắc mặt của Vưu Tích rất khó xem, hiển nhiên bị người điều khiển phiền phức này kích thích.
" Báo cáo Bộ trưởng, nơi này sắp đến trung tâm Đại Tây Dương rồi, chúng ta sẽ gặp rất nhiều dòng hải lưu mạnh và rãnh biển ở phía trước, trước đó chúng tôi không có đi với khoảng cách xa như vậy."
Người điều khiển tàu hoảng loạn nói, tay cậu ta không ngừng ấn nút trước mặt, nhưng tàu ngầm đã không theo khống chế nữa đã cuốn theo dòng hải lưu, lập tức trượt vào trong rãnh biển.
Đột nhiên, rầm một tiếng, cửa kính thủy tinh hai bên khoang tàu ngầm vỡ vụn, ngay sau đó là tiếng kêu thảm tuyệt, ánh sáng bên trong tàu ngầm tắt, tất cả mọi người lâm vào trong bóng tối cùng khủng hoảng.
Bàn tay vốn đang ôm quanh thắt lưng tôi đột nhiên siết chặt, Vưu Tích đem miệng kề vào bên tai tôi, tôi thậm chí có thể cảm giác được mái tóc ướt sũng của anh ta.
" Tàu ngầm này đã không còn nữa, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. "
" Không được, Thiên Ngạo ở ngay phía trước!"
" Em tỉnh lại đi, nếu như Thiên Ngạo ở chỗ này, dòng hải lưu như vậy em cho rằng chú ấy còn có thể sống sót sao? Nếu không đi, chúng ta sẽ chết ở đây! "
Vưu Tích nói xong vớt tôi lên đặt trên vai anh ta, tôi đã có thể cảm giác được nước biển đã đổ đầy vào trong tàu ngầm. Tôi đã không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những người đó nữa, tàu ngầm đang quay cuồng trong biển sâu, làm đầu tôi đụng trúng gì đó.
" Thiên Ngạo … tôi muốn đi tìm Thiên Ngạo … "
Tôi vừa mở miệng đã bị nước biển rót vào, không thể phát ra âm thanh nào nữa. Vưu Tích khiêng tôi đạp một phát mở khoang tàu ra, chúng tôi vừa mới chui ra ngoài, đã bị nước biển cuốn xuống đáy biển, Vưu Tích vác theo tôi, không thể tự thoát thân, chỉ có thể bị nước biển cuốn xuống vực sâu.
Cũng may là tôi đã chết thật rồi nên không cần phải thở, nhưng áp lực nước ở đây làm tôi như méo mó, những cơn đau làm tôi tỉnh táo hơn. Nếu như Thiên Ngạo thật sự chết ở trong dòng hải lưu này, thì hãy để cho tôi chôn thân ở nơi biển sâu này cùng với anh ấy.
Nghĩ như thế, tôi đột nhiên dùng hết toàn lực đẩy Vưu Tích ra.
" Em muốn làm cái gì! "
Vưu Tích trở tay mạnh mẽ bắt lấy tôi.
Nước biển chảy vào lỗ tai tôi xuyên đến tim làm tim đau nhói, anh ta trực tiếp dùng năng lực của quỷ truyền âm thanh vào nội tâm của tôi.
" Tôi muốn chết với Thiên Ngạo, anh ba, anh mau đi lên đi! "
Nhưng âm thanh của tôi không thể truyền đạt vào nội tâm của anh ta. Tôi càng vùng vẫy anh ta lại càng ôm chặt lấy tôi.
" Nếu như em cố ý muốn chết, vậy được, tôi bồi táng cùng em ở đây, không phải chỉ có em mới có thể vì người mình yêu mà chết, tôi cũng có thể như em! "
Anh ta dùng hết tất cả sức lực ôm lấy tôi, dù tôi giãy giụa ra sao thì anh ta cũng không buông tay, cho dù anh ta là quỷ đi nữa nhưng ở dưới đáy biển sâu thế này thì cũng không sống nổi, tôi đã hại chết nhiều người rồi, lẽ nào để cho người mà Thiên Ngạo quan tâm cũng phải chết theo tôi sao?
Không, nếu Thiên Ngạo còn sống, anh ấy nhất định cũng hy vọng chúng tôi sống cho tốt. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi. Nhưng đã quá muộn, bởi vì nước biển đã chậm rãi cắn nuốt lý trí của tôi, tại ngực những cơn đau kịch liệt đã truyền đến, áp lực cao như sắp đè nát lồng ngực tôi ra vậy.
Người ta nói quan tâm đến một thứ gì đó sẽ khiến trong lòng loạn, tôi quá nhớ Thiên Ngạo, thế cho mới liên lụy đến anh ba cùng mọi người phải chôn thân dưới đáy biển này.
" Hiểu Hiểu, có thể chết cùng một chỗ cùng em còn có Thiên Ngạo thì đời làm quỷ này của anh ba có chết cũng không còn hối hận! "
Giọng nói của Vưu Tích đã không còn lưu loát như trước nữa, có lẽ anh ta cũng bị thương không nhẹ.
Trong lòng tôi có ngàn lời xin lỗi không nói ra được. Tôi cố gắng mở mắt ra muốn nhìn bộ dáng của anh ta, không ngờ lại nhìn thấy một con cá voi ở cách đó không xa, nó từ dưới đáy biển vụt ra. Tôi một lòng muốn chết đột nhiên nổi lên ý chí muốn sống, dùng hết khí lực còn sót lại quăng tam lăng toa từ cổ tay ra cắm vào trên lưng cá voi, một giây sau, lực kéo mạnh mẽ đã đem tôi cùng Vưu Tích kéo hướng lên mặt biển.
Áp lực nước giảm xuống, đầu không còn đau như đầu muốn nứt ra nữa, Vưu Tích vui mừng nâng hai gò má tôi lên:
" Hiểu Hiểu, cuối cùng thì em cũng nghĩ thông suốt rồi. "
Tôi không nói lời gì, chỉ rưng rưng nước mắt gật gật đầu, cảm kích nhìn anh ba, là anh ta ở trước thời khắc sinh tử không buông bỏ tôi, làm sao tôi nhẫn tâm để anh ta chết ở trong biển sâu này.
Anh ta là bộ trưởng quốc phòng, có lẽ trong tương lai anh ta vẫn còn một con đường làm quan rất sáng sủa.
" Tốt quá, em yên tâm. Anh sẽ thay Thiên Ngạo chăm sóc em, nếu như em không tiếp nhận, vậy em cũng có thể vĩnh viễn làm em gái của anh, ít nhất để cho anh giống như anh trai bảo vệ em. "
Tôi rất muốn nói mình cảm động lắm, nhưng tôi không nói nên lời gì, chỉ có thể tựa đầu vào trong lồng ngực anh ta, ôm chặt lấy anh ta.
Tốc độ của cá voi rất nhanh, không đến hai mươi phút đã lao ra khỏi mặt biển, Vưu Tích đỡ tôi vững vàng đứng trên mặt biển, vừa rồi không có chú ý, giờ mới phát hiện cổ tay của tôi bị chảy máu đầm đìa, máu với nước hòa lẫn không ngừng nhỏ xuống trên lưng cá voi.
" Hiểu Hiểu, tay của em chảy máu rồi ".
" Không sao, anh ba, hôm nay thật sự là cám ơn anh, là em sai. "
Cá voi lao ra khỏi biển cũng kiệt sức rồi, nước biển cọ rửa gây ra không ít vết thương ở trên người nó, cá voi ngóc lên hai lần liền lật bụng ngửa lên, tôi thuận thế ngồi lên bụng cá voi, nhìn lướt qua mặt biển mãnh liệt, chúng ta đã cách xa vòng xoáy trước đó.
" Anh ba, những người ở trong tàu ngầm đều đã chết hết rồi sao? "
Tôi cắn chặt môi, trong lòng có vô vàn áy náy, lời nói của người điều khiển lúc trước không ngừng vang lên bên tại tôi. Vưu Tích rũ mắt xuống:
" Bọn họ chết trong lúc diễn tập, sau khi trở về anh sẽ trao cho bọn họ huân chương quân công, hơn nữa có đủ lương hưu có thể làm cho gia đình bọn họ được giàu có sống trọn phần đời còn lại."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]