Đàm Ngu Cơ hơi mơ màng tỉnh lại, trước mắt nàng mặt đất bẩn thỉu hỗn độn, cảnh vật nằm ngang,một lúc sau nàng mới hiểu, thì ra do nàng nắm úp sấp dưới đất.
Nàng không nhúc nhích, chỉ khẽ liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy mọi thứ hoang tàn đổ nát.
Khó khăn nghiêng mình, nằm ngửa trên đất, nóc nhà bị phá tan hoang, khắpnơi những lỗ lớn, lỗ nhỏ xuyên thầu nóc, nàng có thể nhìn thấy mây đendày đặc trên bầu trời rộng lớn.
Hồi tưởng lại. Đúng rồi, chỗ này làmột ngôi miếu đổ nát, bọn họ nghỉ qua đêm ở đây, theo như người dẫn mốiấy nói xuất phát vào hừng đông khoảng chừng hơn một canh giờ sẽ vào được thành.
Giờ này chắc là hừng đông đã qua lâu rồi!
Cử động thân thể cứng ngắt, Đàm Ngu Cơ cảm thấy không khỏe trong người, yếu ớt ngồi dậy ngắm nhìn xung quanh.
"Hạ Liên?" Nàng cất tiếng gọi, mãi lâu sau vẫn không có người trả lời.
Thật lạ, Hạ Liên đâu? Những người khác đâu? Sao không thấy ai cả?
Ôm chặt đầu, nàng cố gắng nhớ lại . Tối hôm qua, xe ngựa dừng bên ngoàimiếu đổ nát, mọi người dừng lại đây dùng bữa tối, Người dẫn mối kia cònđặc biệt nấu canh nóng để mọi người dùng cho ấm bụng, sau đó. . . . . .
Mọi người uống vài hớp đã ngáp liên tục, chỉ một lát ngã ra đất ngủ.
Hạ Liên cũng thế, cứ thế ầm một cái ngã kế bên nàng, thậm chí chúi đầuvào chén khiến canh đổ lên người, chưa uống xong canh đã làm bẩn hếtxiên áo.
Nàng tưởng sức khỏe mình rất tốt, đang khỏe mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-co-lua-chong/56478/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.